Tạ Trì đầy cửa phòng, phục vụ bên ngoài lập tức quay đầu lại rồi lịch sự hỏi: “Chào anh Tạ, anh có cần gì không?”
Tạ Trì ngừng bước: “Tôi ra ngoài một lát, nếu tí nữa có người đến đây thì hãy bảo cô ta đợi tôi.”
“Vâng, thưa anh.” Phục vụ trả lời, sau đó lại lùi về cửa. Trần Giác đi theo sau Tạ Trì, lén nhìn bóng lưng của anh.
Trước đây tổng giám đốc chưa từng quan tâm đến chuyện liên quan đến cô Mạnh, bây giờ vừa nghe người ta bảo cô ăn cơm cùng với tổng giám đốc Lữ thì đã nóng lòng muốn đi xem tận mắt, thậm chí còn cho cô Tô leo cây.
Theo như anh ấy thấy không chỉ mỗi Mạnh Xán Nhiên bất ổn mà đến cả tổng giám đốc của họ cũng bất ổn nốt.
Lúc này, Tô Mộng Phàm bị cho leo cây bỗng thấy bóng dáng của Trần Giác và Tạ Trì xuất hiện chỗ khúc cua, thế là cô ta nhanh chóng đuổi theo: “Tổng giám đốc Tạ, trợ lý Trần, hai người đi đâu vậy?”
Tạ Trì nghe thấy giọng Tô Mộng Phàm bèn dừng bước, anh nhìn cô ta một lát rồi mới ra lệnh cho Trần Giác: “Anh dẫn Tô Mộng Phàm đến phòng chờ đi, tôi đi ra ngoài một lát rồi sẽ qua đó ngay.”
Trần Giác hơi đắn đo: “Sếp à, một mình sếp đi gặp tổng giám đốc Lữ được không?”
“Anh ta thì làm gì được tôi?” Tạ Trì quẳng ra một câu rồi lại bước đi tiếp. Tô Mộng Phàm đi đến bên cạnh Trần Giác, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang dần xa của Tạ Trì, ngoan ngoãn không đuổi theo anh: “Tổng giám đốc Tạ có chuyện gì thế? Việc gấp lắm sao?”
“Cũng coi như hơi gấp.” Trần Giác không tiện kể lể chuyện riêng của tổng giám đốc với cô Mạnh khắp nơi, vì vậy chỉ trả lời cô ta cho có: “Cô Tô, chúng ta đi vào phòng riêng đời đi, có lẽ sếp sẽ về nhanh thôi.”
“Ừ.”
Cô ta không hỏi gì hết, chỉ theo sát Trần Giác đi đến phòng riêng khiến anh ấy băn khoăn vô cùng. Trước đây Tô Mộng Phạm vẫn luôn ở nước ngoài để làm việc cho Tạ Trì, hôm nay mới quay về, đáng lẽ bữa cơm hôm nay diễn ra vừa vì chào đón cô ta và tiện thể nghe cô ta báo cáo tình hình công việc ở nước ngoài. Không ngờ cơm còn chưa kịp ăn, tổng giám đốc Tạ đã rời bàn tiệc trước.
Lúc này trong phòng riêng của Lữ Dũng, thức ăn đã được mang lên đầy đủ, Kim Mê ngồi cạnh anh ta, ngăn cản phục vụ đang định rót rượu cho mình: “Xin lỗi, tôi bị dị ứng với rượu, nhờ anh cho tôi một ly nước ép là được.”
Dường như phục vụ hơi khó xử, tất nhiên anh ấy muốn đổi một ly nước ép cho cô nhưng không biết tổng giám đốc Lữ bên cạnh có chịu hay không. Anh ấy nâng ly rượu lên, nhìn sang Lữ Dũng như đang hỏi ý kiến của anh ta thế nào.
Lữ Dũng hơi thay đổi sắc mặt khi Kim Mê nói mình không uống được rượu, sau đó bèn tỏ vẻ rộng lượng nói: “Không sao, nếu cô Mạnh không thể uống rượu thì cứ mang một ly nước ép lên cho cô ấy, chọn loại nước ép ngon nhất cho tôi.”
“Vâng, xin chờ một lát.” Phục vụ đặt chai rượu xuống, ra ngoài lấy nước ép cho Kim mê.
Lữ Dũng nhìn Kim Mê, thoáng nở nụ cười mà anh ta tự cho là đẹp trai, phong độ nhất: “Trông cô Mạnh ngoài đời còn đẹp hơn trên phim ảnh rất nhiều.”
Kim Mê thoáng cười nhạo trong lòng, ngoài mặt bèn cảm ơn anh ta.
“Hay là chúng ta ngồi gần lại để dễ trò chuyện hơn?” Lữ Dũng giả đò khách sáo nhưng bụng dạ đều viết rõ rành rạnh trên mặt.
Kim Mê ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, cô chỉ thoáng nhìn vào đùi phải của anh ta: “Không biết mỗi khi trái gió trở chời, đùi phải của sếp Lữ còn đau không nhỉ?”
Lữ Dũng sầm mặt, cái chân đang yên đang lành bỗng hơi đau đau: “Cô Mạnh hỏi vậy là có ý gì?”
Kim Mê bất ngờ che miệng mình lại, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ áy náy vì đã vạch trần nỗi đau của người khác: “Xin lỗi sếp Lữ, tôi cũng chỉ nghe người ta nói, lúc trước anh từng bị ba của mình đánh gãy chân đúng không? Hình như lý do là vì anh đã trêu chọc ngôi sao nữ nào đó thì phải?”
…
Bàn cơm lập tức im phăng phắc.
Gương mặt Lữ Dũng thoắt trắng thoắt xanh, thay đổi tận mấy lần. Anh ta nghiến răng nhìn Triệu Nghệ Nam bên cạnh Kim Mê: “Triệu Nghệ Nam, tại sao chuyện gì cô cũng oang oáng với người khác thế hả?”
Thật ra nguyên nhân anh ta nổi nóng với Triệu Nghệ Nam rất đơn giản, bởi vì ngôi sao nữ mà anh ta muốn trêu ghẹo năm đó là Kim Mê.
Không, hành vi của anh ta còn không được tính là trêu ghẹo cơ mà? Rõ ràng anh ta là người hâm mộ của Kim Mê nên mới muốn gần gũi cô hơn.
Triệu Nghệ Nam ngước lên nhìn anh ta, ánh mắt đầy vẻ bỡn cợt, có điều cô ấy chưa kịp lên tiếng thì Kim Mê đã giải thích: “Tổng giám đốc Lữ hiểu lầm rồi, chuyện này không phải do chị Nam nói. Chẳng phải năm đó, chuyện anh bị đánh gãy chân và phải chống gậy tham gia tiệc tùng đã được bàn tán khắp trong giới rồi ư? Tôi cũng chỉ nghe được khi dự tiệc cùng với gia đình trong một dịp tình cờ. Hay là những dàn diễn viên trẻ trong giới đã tung tin đồn bậy bạ về anh đúng không?”
Tất cả những lời đó là do Kim Mê bịa ra, Lữ Dũng sợ ba của mình nhất, hơn nữa anh ta từng bị mọi người cười nhạo khoảng thời gian khá dài vì phải chống gậy dự tiệc. Có điều người trong giới không nhớ anh ta lâu đến vậy, một câu chuyện không thể cười mãi hai mươi năm.
Mục đích cô nói vậy, một là nhắc nhở Lữ Dũng rằng ba của anh ta vẫn chưa chết, nên cần phải sống khiêm tốn vào, mặt khác còn cho anh ta biết mình là người nhà họ Mạnh, phải suy nghĩ cho kỹ trước khi ra tay.
Những người trong giới đều là người thông minh, Lữ Dũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Anh ta biết Mạnh Xán Nhiên là người nhà họ Mạnh nhưng cũng biết nhà họ Mạnh không ủng hộ cô gia nhập làng giải trí, bằng không sẽ chỉ một vai phụ còn lọt vào tay người khác.
Nhà sản xuất cảm thấy bầu không khí hơi căng thẳng nên nâng ly rượu lên, định cụng ly với mọi người, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Mọi người còn tưởng là phục vụ nhưng vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Tạ Trì đang đứng trước cửa.
Kim Mê sững sờ, cô không ngờ sẽ gặp được anh ở chỗ này. Chẳng lẽ họ còn mời Tạ Trì tham dự buổi tiệc tối nay sao?
Những người khác cũng ngớ ra, chỉ có mỗi Tạ Trì bình tĩnh đứng yên tại chỗ, như không có gì cả: “Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.”
Anh nói xong bèn giả vờ xoay người rời đi. Đúng như anh đoán, Lữ Dũng vừa thấy vậy đã vội vàng gọi anh lại: “Tổng giám đốc Tạ, xin dừng bước! Nếu cậu đã tới đây, chi bằng hãy tham gia bữa tiệc cùng mọi người nhé?”
Tạ Trì là người chèo chống nhà họ Tạ hiện giờ, nghe đồn thủ đoạn của anh tàn nhẫn, quyết đoán, được bà cụ Tạ yêu thích vô cùng. Lữ Dũng đã muốn tiếp cận chủ nhận nhà họ Tạ này từ lâu nhưng đối phương vẫn luôn không cho mình cơ hội. Hôm nay, anh ta nói vậy nhưng không ôm hy vọng quá nhiều, anh ta nghĩ Tạ Trì vẫn sẽ dứt khoát từ chối như bao lần trước.
Sau đó anh ta nghe Tạ Trì trả lời: “Được.”
Lữ Dũng: “...”
Không đúng, chắc chắn có gì đó sai sai ở đâu đó rồi.
Tạ Trì bước vào, đi đến bên cạnh Kim Mê. Cô im lặng một lát rồi biết điều đứng dậy, nhường ghế lại cho Tạ Trì: “Dường như tổng giám đốc Tạ rất thích chỗ của tôi, vậy mời cậu ngồi.”
Triệu Nghệ Nam cũng đổi chỗ cùng cô, để cô ngồi ở ghế của cô ấy.
Rất nhanh, phục vụ đã mang nước ép quay về. Anh ấy vừa thấy Tạ Trì thì hơi kinh ngạc nhưng vẫn rót đầy nước ép cho Kim Mê, sau đó mới hỏi Tạ Trì: “Chào anh Tạ, cho hỏi anh muốn uống gì?”
Tạ Trì nói: “Tôi ngồi một lát sẽ đi, tôi có khách ở phòng bên cạnh.”
Phục vụ nghe vậy bèn gật đầu, ra khỏi căn phòng.
Lữ Dũng không biết hôm nay Tạ Trì gặp chuyện gì vui mà dễ nói chuyện như thế, hiếm khi có cơ hội, anh ta phải nghĩ cách nịnh bợ cho tốt. Trong lúc anh ta sắp xếp từ ngữ để lên tiếng thì Tạ Trì đã dẫn đầu nói trước: “Ông cụ Lữ vẫn còn khỏe chứ?”
Lữ Dũng: “...”
Ai nấy cũng đều quan tâm ba của anh ta.
“Nhờ phúc của cậu, ông ấy vẫn khỏe.” Lữ Dũng mong muốn điều ngược lại, không phải anh ta mắng ba của mình mà vì năm nay ba của anh đã ngoài bảy mươi, vẫn còn nắm quyền công ty, mỗi khi anh ta muốn ra quyết định gì thì cũng cần cái gật đầu của ba mình mới được.
Nhìn lại Tạ Trì, bà cụ Tạ nhường chức, giao toàn quyền quyết định nhà họ Tạ cho anh. Nhờ thế anh phất lên trở thành người nổi tiếng nhất trong giới kinh doanh, ai cũng muốn nịnh bợ anh hết.
“Mọi người đang bàn công việc sao? Tôi ở đây có tiện không?” Tạ Trì biết điều hỏi một câu.
Lữ Dũng vội giải thích: “Không sao, không sao, chúng tôi chỉ đang bàn về một bộ phim, Đây là đạo diễn và nhà sản xuất, có lẽ cậu đã nghe nhắc đến người bên cạnh này? Cô ấy là Mạnh Xán Nhiên, người đẹp nức tiếng vừa nổi lên gần đây.”
Tạ Trì thuận thế nhìn Kim Mê.
Kim Mê: “...”
“Ha ha.” Cô nâng ly nước ép mà phục vụ vừa rót cho mình, kính Tạ Trì một ly: “Tổng giám đốc Tạ quả là thanh niên tài tuấn, tôi xin mời anh một ly.”
Cô nói xong bèn tu ừng ực nước ép trong ly như có thứ gì đang rượt cô vậy.
Tạ Trì nhìn cô rồi hỏi Lữ Dũng ở bên cạnh: “Cô Mạnh là nữ chính trong bộ phim này đúng không?”
“A không phải, nữ chính đã được quyết định cho một diễn viên khác, còn nữ hai…” Lữ Dũng nói đến đây thì hơi do dự, bởi vì anh và nhà sản xuất vẫn không thể thống nhất xem có nên chọn Mạnh Xán Nhiên vào vai nữ hai hay không?
Anh ta nhìn sang nhà sản xuất bên cạnh, giống như bảo cô ta nói người ban đầu phản đối Mạnh Xán Nhiên là cô ta.
Nhà sản xuất hiểu ý, bèn nâng ly rượu lên và cười nói: “Là thế này, tạm thời có một số diễn viên đang cạnh tranh vai nữ hai. Điều kiện của cô Mạnh rất tốt nhưng bộ phim này của chúng tôi thuộc cấp S+, số tiền đầu tư cũng lớn, nên chúng tôi phải cẩn thận chọn lọc tránh đi những nghệ sĩ gặp rủi ro cao, tránh tổn thất to lớn khi công chiếu sau này.”
Kim Mê nghe rõ lời của cô ta nhưng vẫn không hiểu: “Các người cảm thấy tôi là kiểu nghệ sĩ rủi ro ư?”
Sau khi sống lại, cô vẫn luôn cẩn thận, cần cù và chăm chỉ, rủi ro ở chỗ nào?
Trước khi sống lại… Cũng đâu có rủi ro, bởi vì nó đã đổ vỡ không còn gì cả rồi.
Nhà sản xuất ngại mở miệng, cô ta và Lữ Dũng nhìn nhau rất lâu, cuối cùng da mặt cô cũng không dày bằng anh ta nên thua trận: “Tôi xin phép được nói thẳng, người quản lý của cô đã từng bị cả giới giải trí cấm hoạt động chỉ vì một vài nguyên nhân mà ai cũng biết. Mặc dù không hiểu vì sao cô lại chọn cô ta làm người quản lý nhưng với tư cách là nhà sản xuất phim, chúng tôi không thể không cân nhắc.”
Năm đó cái chết của Kim Mê gây xôn xao cả dư luận, ai nấy cũng bàn tán về chuyện này. Triệu Nghệ Nam là người quản lý của Kim Mê, bị cáo buộc rủ rê, lôi kéo nghệ sĩ của mình chơi ma túy, chuyện này đã xảy ra lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.
Trước giờ Nhà nước luôn nghiêm cấm tuyệt đối không được sử dụng chất ma túy, một khi đụng đến thì sự nghiệp của nghệ sĩ phải chấm dứt từ đây.
Nhà sản xuất vừa nói xong, mọi người đều hiểu cô ta có ý gì. Bàn cơm lại rơi vào im lặng, Triệu Nghệ Nam chả phản ứng gì, chỉ có Kim Mê vỗ bàn một cái và đứng dậy.
“Chuyện Kim Mê năm đó vẫn chưa được điều tra rõ ràng, tôi nghĩ vẫn còn khuất tất trong đó. Còn những lời gán tội cho chị Nam lại càng không có căn cứ, không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh chị ấy dẫn dắt nghệ sĩ dưới tay mình chơi ma túy cả. Đến cảnh sát còn chưa buộc tội chị ấy, thế mà các người đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chị ấy rồi ư?”
Nhà sản xuất không ngờ người kích động nhất trên bàn tiệc này lại là cô, cô ta ngơ ngác: “Cô Mạnh, cô đừng kích động, chúng tôi không buộc tội cô ấy mà chỉ muốn phòng ngừa, ngăn chặn mọi rủi ro. Như vậy đi, trong bộ phim vẫn còn một vai nữ ba, mặc dù đất diễn của vai này không nhiều nhưng không kém phần quan trọng, hay là cô nhận vai diễn này nhé?”
Kim Mê không trả lời cô ta mà chỉ nhìn Lữ Dũng đang đứng ngồi không yên: “Tổng giám đốc Lữ, chẳng phải năm đó anh là fan cuồng của Kim Mê sao? Anh cũng nghĩ cô ấy chơi ma túy à?”