Kim Mê nhấp thử một ngụm, cảm thấy cũng chẳng khác biệt là bao: "Rốt cuộc là tại sao mấy quán cà phê này lại không sập tiệm nhỉ?"
Triệu Nghệ Nam nói: "Bởi vì không có ai kén chọn như cô cả."
Dẫu sao phần lớn người uống cà phê cũng chỉ vì kéo dài tính mạng.
Những lời này khiến Kim Mê sửng sốt, cô cũng không phải là người kén chọn, nhất là đối với cà phê, cô vốn không thích cũng không tìm hiểu sâu về cà phê, nếu không phải Tạ Trì... Đúng vậy, chính là vì Tạ Trì, nếu như chưa uống cà phê đích thân anh pha, cô cũng sẽ không thất vọng với những tiệm cà phê này như vậy.
"Tạm thời không nói chuyện cà phê." Triệu Nghệ Nam ngồi trên sô pha, nhìn Kim Mê bên cạnh. Tối hôm qua trở về, bản thân cô ấy cũng đã suy nghĩ rất nhiều, mặc dù có một số việc cô ấy đã có dự tính từ trước nhưng sau đêm hôm qua, cô ấy cảm thấy vẫn nên nói chuyện với Mạnh Xán Nhiên cho rõ: "Hiện tại không có mấy bộ phim hạng S+, tiếp theo cô có dự định gì không?"
Buổi sáng Kim Mê vừa mới nói mấy lời hùng hồn trước mặt Tạ Trì, chắc chắn sẽ không chịu nhận thua như vậy: "Không phải trước đó đã có mấy đoàn làm phim liên hệ với chị sao? Chúng ta có thể tìm bộ phim khác, hơn nữa không nhất định phải là hạng S+ gì, so với chuyện này thì em chú ý đến kịch bản hơn."
Dự án S+ cũng chưa chắc đã không làm thành phim dở, mà những bộ phim có kinh phí nhỏ nhưng kịch bản được xây dựng chặt chẽ cũng có thể tạo thành tác phẩm hay.
Triệu Nghệ Nam biết ý cô nhưng vẫn phải nhắc nhở cô: "Những dự án được đầu tư nhiều như mấy bộ phim hạng S+ đến giai đoạn sau sẽ có rất nhiều hoạt động quảng bá, đây thực sự là một con đường tắt cho những người mới như cô. Tất nhiên là cũng có những bộ phim kinh phí nhỏ có kịch bản hay nhưng chuyện này vốn chỉ có thể gặp không thể cầu."
"..." Sự tự tin của Kim Mê bị lời nói của cô ấy dập tắt một nửa, bây giờ cô bắt đầu lo lắng mình có phải quỳ xuống gọi Tạ Trì là ba hay không: "Chị Nam, những lúc như thế này chẳng phải chị nên động viên em sao! Em tin chúng ta nhất định có thể tìm được một kịch bản phù hợp!"
Vừa nói, cô vừa ngồi xuống trước máy tính, định đọc tất cả kịch bản nhận được trong hộp thư của phòng làm việc trong thời gian gần đây một lượt, nói không chừng cô lại phát hiện ra viên ngọc ẩn giấu dưới biển cả nào đó.
Triệu Nghệ Nam nhìn cô, cô là thiên kim nhà họ Mạnh, điều kiện bản thân cũng rất tốt, vốn cũng không đến nỗi phải như vậy: "Xin lỗi, vốn dĩ cô có thể nhận được vai nữ thứ hai kia, nếu không phải tại tôi..."
"Chị Nam, chuyện này không liên quan đến chị, là bởi vì bọn họ không tin Kim Mê, không tin thần tượng của em! Em không thể hợp tác với bọn họ!"
Triệu Nghệ Nam: "..."
Cô ấy không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi, cô ấy còn có thể gặp được fan não tàn của Kim Mê.
Tính tuổi tác thì năm Kim Mê xảy ra chuyện, Mạnh Xán Nhiên mới ba tuổi đúng không? Tại sao cô lại thích Kim Mê đến vậy chứ?
Hơn nữa xét theo những gì cô nói ngày hôm qua, cô cũng biết rõ mọi chuyện về Lữ Dũng, trực tiếp túm ngay vào điểm yếu của anh ta.
"Trước hết không nói về chuyện của Kim Mê, chuyện của Lữ Dũng cô nghe được từ đâu?" Triệu Nghệ Nam không tin chuyện cô nghe được từ bạn bè trong giới nhắc đến, Lữ Dũng cũng không phải sao nam, qua hai mươi năm rồi có ai còn nhớ đến chuyện kia của anh ta nữa?
Kim Mê vẫn giải thích như cũ, khẳng định là nghe được từ một người bạn trong giới: "Chị cũng biết mà, mấy đứa con nhà giàu như bọn em bình thường tụ họp với nhau cũng chẳng có chuyện đứng đắn gì để làm cho nên hay rảnh rỗi ngồi buôn chuyện của người khác cho vui."
"..." Trong lúc nhất thời Triệu Nghệ Nam không thể xác định được cô nói vậy là đang khoe khoang cuộc sống sa đọa của đám con nhà giàu với mình hay là đang lừa mình.
"Cô không muốn nói thì quên đi." Cuối cùng, Triệu Nghệ Nam vẫn lùi một bước, trên đời này mỗi người đều có những bí mật không muốn nói cho người khác biết, cô ấy là một người trưởng thành hơn bốn mươi tuổi, mấy chuyện này vẫn hiểu: "Nhưng có một chuyện tôi không thể không nói, mặc dù tôi rất cảm kích cô đã tới tìm tôi làm quản lý nhưng quả thực là hai mươi năm rồi tôi không dẫn dắt nghệ sĩ, tôi không dám cam đoan tôi vẫn còn được như hai mươi năm trước."
Hai mươi năm trước, cô ấy là quản lý nổi danh một thời nhưng bây giờ cô ấy chẳng là gì cả, thậm chí còn có thể liên lụy đến các nghệ sĩ dưới tay mình.
Kim Mê lại không bi quan như cô ấy, thậm chí còn an ủi cô ấy: "Không sao đâu, dù giờ chị không phải là chị của hai mươi năm trước nữa nhưng giới giải trí cũng ngày càng phát triển."
Triệu Nghệ Nam: "..."
Cảm ơn, tôi được an ủi rồi.
Hai mươi năm trước, cô ấy dẫn dắt Kim Mê tiên phong mở một đứa máu trong thời đại thần tiên đánh. Mà giới giải trí hôm nay bởi vì đã được rót quá nhiều vốn vào, so với thực lực, thứ khiến người ta lệ thuộc vào nhiều hơn có lẽ là tài nguyên.
Nếu như tùy tiện diễn là có thể kiếm được tiền, ai còn liều sống liều chết như trước nữa?
"Nhưng cũng không cần bi quan như thế, em tin rằng những người có đam mê và theo đuổi với nghề sẽ tồn tại đến cuối cùng." Kim Mê đứng dậy khỏi ghế, vỗ lên ngực mình: "Ví dụ một người xuất sắc như em."
"..." Ờ.
Mặc dù Triệu Nghệ Nam không hiểu với biểu hiện trước kia của Mạnh Xán Nhiên, cô lấy đâu ra sự tự tin này nhưng ít ra gần đây biểu hiện của cô cũng không tệ lắm, có thể khích lệ cô một chút: "Ngày mai phải đến đài truyền hình diễn tập lần đầu, cô đọc xong kịch bản chưa?"
"Chị yên tâm đi, lời kịch em đã thuộc nằm lòng rồi."
"Rất tốt, ngày mai đối diễn với Bùi Thận Tư, cô cố gắng học hỏi cậu ấy một chút."
Kim Mê: "..."
Ba năm trước, đạo diễn dẫn Bùi Thận Tư đến đoàn phim, giới thiệu cậu bé mười tám tuổi này với cô, để cậu ấy đi theo cô học hỏi thêm.
Bây giờ mới có ba năm đã đổi lại thành cô đi theo học hỏi Bùi Thận Tư.
Kim Mê hiểu ra, con người càng sống thì càng hoài cổ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Bùi Thận Tư cũng là diễn viên trẻ tuổi nhất hiện tại giành được Tam Kim ảnh đế, Kim Mê không thể không gọi danh xưng "thầy Bùi" này được.
"Thầy Bùi, rất vinh hạnh khi được đi theo học hỏi từ anh." Kim Mê đứng trong phòng tập của đài truyền hình, ngoan ngoãn như một sinh viên mới nhập học, thậm chí còn cúi chào Bùi Thận Tư.
Bởi vì biểu hiện này khác với "Mạnh Xán Nhiên" trong ấn tượng của Bùi Thận Tư quá lớn khiến anh ấy hơi ngẩn ra: "Mọi người học hỏi lẫn nhau, không cần câu nệ như vậy."
"Vâng." Kim Mê đứng thẳng người, không hề câu nệ, còn thuận tay sắp xếp nhiệm vụ cho Bùi Thận Tư: "Vậy chúng ta diễn thử một lần xem có vấn đề gì không sau đó bắt đầu diễn thật nhé."
"... Ừm."
Vì chỉ là diễn tập nên không có nhiều đạo cụ, ekip chương trình đã chuẩn bị cho Kim Mê một sợi dây trói khoác hờ lên người cô. Mặc dù sợi dây này không buộc chặt nhưng tay chân Kim Mê như bị trói thật, cô ngồi trong góc không nhúc nhích.
Thấy Bùi Thận Tư đi tới, cô bắt đầu liều mạng lắc đầu với anh ấy, phát ra mấy tiếng "ưm ưm ưm" nhắc nhở anh ấy đừng tới.
Đây được coi là một phân cảnh kinh điển trong mấy cảnh bắt cóc, rất nhiều người đã từng diễn cảnh này, Kim Mê chỉ dùng vài ánh mắt đã thể hiện ra được sự sợ hãi và căng thẳng, điều này khiến Bùi Thận Tư hơi ngạc nhiên.
Nhìn cô không giống người mới chút nào, kỹ năng diễn xuất thuần thục kia ít nhiều gì cũng phải mất mấy năm mới rèn ra được.
Chẳng lẽ Mạnh Xán Nhiên thực sự là một thiên tài?
Hôm nay trợ diễn đóng vai kẻ bắt cóc cũng đến tập cùng bọn họ, cảnh này Kim Mê ngoài bị trói ra sẽ còn bị đánh, cho nên lúc đó mọi người mới không muốn chọn. Hôm nay là lần diễn tập đầu tiên, mọi người đều chỉ mô phỏng động tác chứ không làm thật, đến khi chính thức lên sân khấu sẽ còn chuẩn bị túi máu cho Kim Mê.
Mặc dù chỉ là một cảnh quay khoảng mười phút đồng hồ nhưng mọi người vẫn luyện tập gần một ngày, trong thời gian đó các nhân viên làm việc còn lần lượt tìm bọn họ quay một đoạn phỏng vấn ngắn.
Lúc rời đi, Kim Mê thấy người ở phòng bên cạnh còn chưa rời đi. Phòng này là phòng diễn tập của Ngô Thanh Thanh, cô ta đã diễn không ít phim điện ảnh và phim truyền hình, cũng có chút danh tiếng trong giới, Kim Mê từng xem buổi diễn trước đó của cô ta, nếu tính thang điểm mười thì cô cho cô ta sáu điểm.
Đối diễn với Ngô Thanh Thanh là nữ diễn viên Vưu Tuyết. Cô ấy vào nghề hơn hai mươi năm, đã từng rất nổi tiếng, từng cạnh tranh giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất với Kim Mê hai lần, cuối cùng đều thua cả hai.
Có điều nếu để Kim Mê tới nhận xét thì không phải kỹ năng diễn xuất của Vưu Tuyết không tốt mà là vì cô quá xuất sắc.
Lần thứ hai cô đánh bại Vưu Tuyết để giành giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô đã từng nói với Triệu Nghệ Nam rằng Vưu Tuyết gặp phải cô đúng là sinh không gặp thời.
Khi đó hình như Triệu Nghệ Nam còn liếc mắt nhìn cô.
Kim Mê cứ nghĩ sau khi cô qua đời, mọi ánh đèn sân khấu sẽ đều hướng về một mình Vưu Tuyết nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ cô ấy cũng không có hào quang như mình vẫn nghĩ.
Nếu không thì sao còn phải nhìn sắc mặt của một hậu bối như Ngô Thanh Thanh để làm việc?
Trong phòng diễn tập, cô ta cũng cung kính gọi người trẻ tuổi như Bùi Thận Tư là thầy.
"Cô Vưu, tôi cảm thấy chỗ này có thể thay đổi một chút, không cần diễn hết theo kịch bản gốc đâu, cô cảm thấy thế nào?" Ngô Thanh Thanh cầm kịch bản trong tay, nhìn như đang thương lượng với Vưu Tuyết nhưng thực ra chỉ là đang thông báo với cô ấy: "Bây giờ mọi người đều thích xem những bộ phim nhẹ nhàng thoải mái, trong nguyên tác vai chính bị kìm nén quá rồi, chỗ này tôi cảm thấy nên đổi từ cô tát tôi thành tôi tát cô, như vậy hả giận tới cỡ nào, người xem nhất định sẽ thích."
Hôm nay diễn tập vốn dĩ Ngô Thanh Thanh đã đến muộn hai tiếng, cô ta giải thích là bận việc khác nên đến muộn, Vưu Tuyết cũng đã nhịn nhưng bây giờ còn đòi đổi kịch bản như vậy, Vưu Tuyết cũng không phải kẻ đáng thương nhẫn nhục chịu đựng gì: "Cô đổi như vậy là hả giận, là sảng khoái nhưng logic của nhân vật sai bét, với tính cách của Tiêu Vi, làm sao cô ấy có thể làm ra chuyện như vậy được?"
Ngô Thanh Thanh nói: "Nếu cô cảm thấy logic không đúng thì có thể thay đổi đến khi nào hết lấn cấn thì thôi, chúng ta vốn dĩ đang diễn giải lại nhân vật, tôi cảm thấy có thể thêm một vài thứ mới mẻ vào, mang lại cảm giác mới lạ cho người xem."
Vưu Tuyết bật cười giễu cợt, sáu chữ chân ngôn mình vẫn luôn lẩm bẩm trước khi tới đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta không hiểu tại sao một người từng tranh đua với Kim Mê như mình hôm lại lưu lạc tới bước đường phải tranh cãi hơn thua với một diễn viên hạng hai như Ngô Thanh Thanh.
Trước đây quả thật cô ta đã từng rất căm ghét Kim Mê, nghĩ rằng nếu không có cô thì mình đã giành được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất từ lâu rồi nhưng sau đó Kim Mê thực sự không còn nữa, cô ta lại cảm thấy mất mát.
Sau đó cuối cùng cô ta cũng giành được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất như mình hằng mong ước nhưng lại có người luôn miệng nói nếu không phải Kim Mê không còn nữa, giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất này cũng chẳng đến lượt cô ta.
Rõ ràng cô ta cũng đã phải vất vả cạnh tranh với rất nhiều người mới giành được giải thưởng này.
Sau đó cô ta bỏ lỡ mấy cơ hội, tình thế bắt đầu không bằng lúc trước, quản lý khuyên cô ta đừng kén chọn quá, cô ta cũng nghe theo nhưng tuổi tác càng ngày càng lớn, nhân vật cô ta có thể diễn cũng càng ngày càng ít.
Giờ đây những vai cô ta có thể diễn chỉ là vai mẹ của những diễn viên trẻ tuổi.
Lần này thông qua một show truyền hình, cô ta có cơ hội được đóng một trong những vai từng là kinh điển của mình nhưng người đối diễn với cô ta là Ngô Thanh Thanh bản lĩnh không nhiều lắm, ngược lại còn ra vẻ ta đây hơn cả Kim Mê.
Không đúng, tại sao cô ta lại nghĩ đến Kim Mê rồi.
"Nếu cô muốn thay đổi kịch bản như thế thì tôi nhất quyết không đồng ý." Tuy rằng số tiền mà ekip chương trình trả thực sự không ít, Vưu Tuyết cũng rất muốn kiếm số tiền này nhưng cô ấy tới đây để diễn chứ không phải đến để phục vụ Ngô Thanh Thanh: "Thời gian hôm nay cũng không còn sớm nữa, lần sau chúng ta tập luyện đi tìm rồi nói với ekip đi."
Nói xong, cô ta bước ra khỏi phòng tập, đúng lúc bắt gặp Kim Mê đang đứng xem trò vui ở bên ngoài.
Kim Mê nhìn thấy cô ta đi ra, cong môi cười với cô ta: "Chào cô, cô Vưu."
Vưu Tuyết nhìn cô một lượt, cô ấy có chút ấn tượng với ngôi sao nhỏ này, cô chính là Mạnh Xán Nhiên, người trước kia từng bị đánh giá là vì kỹ năng diễn xuất tệ hại.
Không thể không nói ekip chương trình này đúng là tìm đủ năm loại tệ.
Vưu Tuyết gật đầu với cô rồi nhanh chóng rời đi, Ngô Thanh Thanh bị bỏ lại trong phòng tập còn đang lớn tiếng than phiền với nhân viên công tác: "Ý cô ta là sao, cô ấy vẫn còn khoe khoang với tôi sao? Thực sự cho rằng mình vẫn còn là nữ diễn viên chính xuất sắc năm ấy à? Cô ta không diễn được thì thôi, cùng lắm chúng ta đổi người!"