Hai người họ đều biết ‘mẹ’ mà Hứa Gia Thượng đang nhắc đến là ai, bà ngoại cúi đầu nhìn cậu bé, đổi xưng hô theo: “Thượng Thượng, cháu nghe ai bảo là mẹ sắp chụp ảnh tạp chí thế?”
“Cháu vừa nhắn tin với mẹ, là mẹ kể cho cháu.” Hứa Gia Thượng nói dối, thật ra ban nãy cậu bé nhìn thấy hình ảnh Thái Vinh nói Mạnh Xán Nhiên sắp chụp ảnh cho tạp chí [Duyệt Tú].
Ông ngoại bà ngoại của cậu bé nhìn nhau, sau đó nói với Hứa Gia Thượng: “Để ông bà gọi điện hỏi mẹ cháu.”
Kim Mê đang định ra ngoài chơi với Gia Quả một lát thì thấy bà ngoại Hứa Gia Thượng gọi điện thoại tới, cô tưởng Hứa Gia Thượng xảy ra chuyện gì nên vô cùng hốt hoảng, không ngờ bọn họ lại nói với cô về trang sức đá quý…
Lần trước, lúc gặp ông bà ngoại của Hứa Gia Thượng, Kim Mê đã nhận ra bọn họ. Thương hiệu đá quý lâu đời nhất của tập đoàn Hứa Thị đã có hơn trăm năm lịch sử, tên tuổi của họ ở trong nước có thể nói là nhà nhà đều biết.
Cô biết ngay mà, bạn của bà nội Tạ Trì thì làm sao mà là người bình thường được chứ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi Hứa Gia Thượng rời đi, cô còn lên mạng tra cứu thử, hiện giờ sản nghiệp của tập đoàn Hứa Thị đã mở rộng ra cả nước ngoài, không lâu trước còn có thiết kế nhận được giải thưởng lớn, hiện đang được trưng bày trong các bảo tàng nghệ thuật.
“Đúng vậy, cái chúng ta đang nói đến chính là chiếc vòng cổ ngọc bích đó.” Bà ngoại Hứa Gia Thượng nhắc đến chiếc vòng cổ làm chấn động mọi người trong ngành với ngữ khí bình tĩnh không khác gì đang nhắc đến một cây cải thảo: “Thượng Thượng bảo cháu sắp đi chụp ảnh tạp chí? Hai bác có thể cho cháu mượn vòng cổ để chụp ảnh.”
“… Dạ?” Tạm thời không nói đến việc tại sao Thượng Thượng lại biết cô sắp đi chụp tạp chí, nhưng chiếc vòng cổ quý giá vậy mà cứ dễ dàng cho cô mượn thế sao: “Đúng là mai cháu có lịch chụp tạp chí, nhưng chiếc vòng cổ này rất quý giá, hai bác thật sự đồng ý cho cháu mượn ạ?”
Trước kia Kim Mê từng đeo khá nhiều trang sức quý báu, đa số đều là đồ do nhãn hàng tài trợ. Lúc đó sự nghiệp của cô như mặt trời ban trưa, việc các nhãn hiệu tranh nhau mời cô đeo trang sức của mình là chuyện rất bình thường, nhưng vị trí trong ngành của Mạnh Xán Nhiên bây giờ… đến suất chụp tạp chí cũng bị người khác cướp mất.
Huống chi, nếu ngày mai cô đeo chiếc vòng cổ ngọc bích này, vậy thì cô sẽ là người đầu tiên trên toàn thế giới được đeo nó lên người! Chắc chắn Triệu Nghệ Nam sẽ đăng bài tuyên truyền khắp nơi!
Nhà họ Hứa thật sự đồng ý cho cô cái danh người đeo đầu tiên sao?
Bà ngoại Hứa Gia Thượng hiểu ý cô đang nhắc tới, bà ấy cười nói với cô ở đầu bên kia điện thoại: “Thượng Thượng gọi cháu là mẹ, vậy cháu đương nhiên cũng là con gái nuôi của hai bác, cho người nhà mượn vòng cổ thì có gì không được? Tất nhiên vẫn phải ký hợp đồng, hai bác cũng sẽ để chuyên gia hộ tống vòng cổ suốt hành trình.”
“Vâng vâng, đấy là điều dĩ nhiên rồi ạ.” Nếu họ dám cho mượn thì tất nhiên là Kim Mê dám đeo: “Chuyện liên quan đến hợp đồng cháu sẽ bảo quản lý của cháu giải quyết, hai bác cho cháu thông tin liên hệ của chuyên viên pháp lý là được ạ.”
“Được, lát nữa hai bác sẽ gửi cho cháu.” Nói xong, bà ngoại Hứa Gia Thượng cúp điện thoại, bà ấy nhìn Hứa Gia Thượng: “Ngày mai vòng cổ sẽ được đưa qua, bây giờ Thượng Thượng có vui không?”
“Có ạ! Cháu cảm ơn bà!”
Ông bà ngoại thấy cậu bé vui đến vậy thì trong lòng cũng mừng theo. Từ nhỏ tính cách thằng bé đã lầm lì, đi mẫu giáo cũng không chơi với bạn nào, vì chuyện này mà giáo viên ở trường mẫu giáo đã phản ánh với hai ông bà rất nhiều lần.
Sau khi từ nhà họ Tạ về, thằng bé nhìn trông vui vẻ hơn trước kia nhiều, tuy Hứa Gia Thượng vẫn không chơi với các bạn cùng lớp nhưng thi thoảng thằng bé sẽ làm nũng với hai ông bà.
Giống như hiện tại.
Dù chỉ là để dỗ cháu trai vui vẻ thì cho mượn vòng cổ cũng đáng.
Sau khi Triệu Nghệ Nam liên lạc với người phụ trách của tập đoàn nhà họ Hứa, cô ấy nhanh chóng hoàn thành việc ký hợp đồng. Trong thời gian Kim Mê đóng phim này, nhiệm vụ chính của cô ấy là bổ sung nhân viên cho phòng làm việc.
Vị trí đầu tiên phải tuyển chính là chuyên viên pháp lý.
Cô ấy đưa hợp đồng cho chuyên viên pháp lý mới xem, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì thì cô lại đọc lại một lần rồi mới gửi cho Kim Mê ký tên.
“Tôi xem nhẹ bản lĩnh của cô Mạnh rồi, thế mà cô lại mượn được cả cái vòng cổ ngọc bích này.” Cô ấy ngồi trước máy tính, tay cầm điện thoại di động nói chuyện với Kim Mê: “Cô có biết bao nhiêu nghệ sĩ muốn mượn vòng cổ của họ không? Chỉ vì danh hiệu người đeo đầu tiên thôi đấy.”
“Bình tĩnh, sau này chúng ta còn thành người đầu tiên nhiều lần nữa.” Giờ Kim Mê đã bình tĩnh lại, cô thong dong, điềm tĩnh mà khuyên Triệu Nghệ Nam: “Chị nhớ báo cho tổng biên tập Lý nữa, để chị ấy còn thiết kế bối cảnh và trang phục ngày mai cho phù hợp với cái vòng.”
“Tôi bảo rồi, Lý Hồng vui đến mức chạy mười vòng trong văn phòng ngay và luôn.”
“…” Tổng biên tập Lý tính ra đã 50 tuổi rồi, phấn khởi quá mức không tốt cho sức khỏe: “Vậy chị phải bảo chị ấy bình tĩnh lại chứ, trước kia có làm gì có chuyện lớn nào là chị ấy chưa từng thấy đâu.”
Triệu Nghệ Nam cười: “Đúng thật, xem ra đúng là mấy năm nay cô ấy khó khăn hơn nhiều.”
Cả cuộc đời làm việc của Lý Hồng đều cống hiến cho tạp chí [Duyệt Tú], cô ấy thấy tạp chí ra đời, cùng tạp chí trưởng thành, cùng nó bước lên đỉnh, rồi lại cùng nó rơi xuống đáy.
Cả đời của “Duyệt Tú” cũng chính là cả đời của Lý Hồng.
Sau khi tập đoàn cắt giảm ngân sách cho tạp chí, rất nhiều lần Lý Hồng đều bỏ tiền túi ra bổ sung vào, cho dù đến tình trạng này nhưng cô ấy vẫn không bỏ cuộc.
Cô ấy muốn cược nốt một lần.
Triệu Nghệ Nam không thích dân cờ bạc, nhưng Lý Hồng thì khác.
Cô ấy bị Mạnh Xán Nhiên thuyết phục, một lần nữa bước vào giới, vậy thì cũng có khác gì đang cá cược đâu.
Lý Hồng đã rất lâu không thấy hăng hái như hôm nay, dường như cô ấy đã quay lại 20 năm trước, lúc tạp chí vẫn còn đang đứng trên đỉnh cao.
Lúc ấy, cô tiếp xúc với toàn những ngôi sao top đầu, thương hiệu tài trợ cũng toàn là các nhãn hiệu xa hoa cao cấp.
Buổi chụp ngày mai đã có món trang sức đá quý hàng đầu, mà mẫu ảnh Mạnh Xán Nhiên…
Sẽ là ngôi sao hàng đầu trong tương lai. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kim Mê không phải người mẫu chuyên nghiệp, nhưng trước kia cô chụp tạp chí khá nhiều lần, vậy nên cô đã đúc kết được không ít kinh nghiệm.
Thế nhưng cô lại thấy căng thẳng vì buổi chụp ảnh ngày mai.
“Đấy là gừng.” Tạ Trì vừa dứt lời thì Kim Mê đã nhét miếng gừng vào trong miệng.
Vị cay nóng truyền đến đầu lưỡi, Kim Mê nhổ miếng gừng ra, cầm cốc nước lọc gần đó lên uống.
“Cô có tâm sự à?” Tạ Trì đưa giấy ăn cho cô, vờ như vô tình cất tiếng hỏi.
Sau khi Hứa Gia Thượng đi, hai người họ không còn giận dỗi nhau nữa, tất cả lại quay về như ban đầu.
Không thể không thừa nhận bà nội đúng là rất cao tay.
Kim Mê nhận giấy ăn, lau lau miệng, cô nhìn Tạ Trì đang ngồi đối diện: “Mai tôi phải đi chụp ảnh cho tạp chí nên tôi thấy hơi căng thẳng.”
“Chuyện này thì có gì phải căng thẳng?” Tạ Trì không hiểu nổi, trong mắt anh, lên sân khấu biểu diễn còn căng thẳng hơn nhiều, nhưng khi đó cô tham gia chương trình giải trí, dù phải đối mặt với máy quay phát sóng trực tiếp thì cô vẫn không hề luống cuống.
“Anh không hiểu.” Kim Mê cầm giấy ăn trong tay, ra vẻ suy tư mà lắc đầu: “Lần chụp ảnh này liên quan đến sự tồn vong của tạp chí [Duyệt Tú], hơn nữa nhà họ Hứa còn cho tôi mượn vòng cổ ngọc bích được giải thưởng lớn để đeo đầu tiên, tôi nhất định không được phép thất bại.”
Tạ Trì không biết rõ mấy về chuyện liên quan đến tạp chí [Duyệt Tú], nhưng anh từng nghe qua chuyện về chiếc vòng cổ ngọc bích: “Thế mà họ lại cho cô mượn vòng cổ sao?”
Kim Mê lập tức lườm anh: “Thế mà cái gì? Anh thấy tôi không xứng phải không?”
“… Tôi không có ý này.” Tạ Trì giải thích: “Rất nhiều người muốn mượn chiếc vòng cổ đó, có người nghe nói nhà họ Hứa thân thiết với bà nội tôi nên còn đến nhờ tôi ra mặt.”
“…” Kim Mê nhìn anh, cười mỉm: “Cảm ơn anh, anh đã thành công làm tôi thấy áp lực hơn rồi đấy.”
Tạ Trì im lặng trong chốc lát rồi bỗng cong môi cười: “Vậy thì để xin lỗi, đêm nay tôi có thể ngủ miễn phí cùng cô.”
Kim Mê: “…”
Anh bớt được lợi còn khoe mẽ đi.
Nhưng nhìn anh cười đẹp trai như vậy, cô có thể miễn cưỡng chấp nhận đề nghị này.
“Không có gì phải lo, trang sức quý báu hơn nữa cũng không át được hào quang của cô Mạnh.” Tạ Trì lại cầm đũa lên gắp thức ăn: “Nếu cô lo tạp chí không bán được thì tôi có thể giúp cô mua sạch.”
Kim Mê: “…”
Tuy lời này nghe như tổng giám đốc ngang ngược, nhưng đúng thật là làm người khác thấy rất an toàn và yên tâm.
“Anh đừng khinh thường tôi thế, bây giờ tôi cũng có fans hẳn hoi đấy?” Tâm trạng của Kim Mê đã nhẹ nhàng hơn ban nãy rất nhiều, vừa thoải mái thì khẩu vị cũng tốt lên: “Anh đừng gắp hết sườn, phần ít cho tôi với chứ.”
Tạ Trì: “…”
Lúc bọn họ đang vui vẻ ăn tối, Thái Vinh lại không vui chút nào. Hôm nay, anh ta đến tập đoàn Hứa Thị, không mượn được vòng cổ là chuyện nhỏ, dù gì rất nhiều người khác cũng đều bị từ chối, nhưng nếu vì một câu vô ý của ông ta mà gây thù với nhà họ Hứa Thị lại là vấn đề lớn.
Sau khi nhà họ Hứa đoạt giải, cổ phiếu của họ vẫn luôn tăng giá, mức độ nổi tiếng trên thị trường quốc tế cũng tăng lên. Rất nhiều người nhắm họ làm mục tiêu, muốn tranh cơ hội làm đại sứ thương hiệu, Kiều Chi cũng là một trong số đó.
Mâu thuẫn với nhà họ Hứa Thị sẽ bất lợi với những nghệ sĩ dưới trướng anh ta.
“Sếp Thái, tôi vừa nghe được một tin liên quan đến Mạnh Xán Nhiên.” Trợ lý của Thái Vinh bước vào báo cáo công tác, nhân tiện nói cho anh ta thông tin mình mới nghe ngóng được: “Sau khi Mạnh Xán Nhiên bị chúng ta cướp suất chụp ảnh, Triệu Nghệ Nam lại nhận cho cô ta một tạp chí mới.”
Thái Vinh vừa nghe đã nhăn mày lại, hiện tại anh ta đang khó chịu, vậy nên không thể thấy mấy người Triệu Nghệ Nam sống tốt: “Tạp chí nào?”
“Chắc chắn là sếp không đoán được.” Trợ lý nói tới đây, bản thân cũng không nhịn nổi cười: “Là [Duyệt Tú].”
Thái Vinh sửng sốt, sự khó chịu trong lòng lập tức không còn, anh ta cười ha ha: “Giờ trình độ của Triệu Nghệ Nam chỉ có thế này? Cô ta không biết [Duyệt Tú] sắp bị dẹp à?”
“Đúng thế, hiện giờ [Duyệt Tú] hoàn toàn không thể mời nổi nghệ sĩ top đầu, cô ta nghĩ rằng giờ vẫn là 20 năm trước chắc?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thái Vinh cười, càng nghĩ càng vui vẻ: “Cô ta rời khỏi giới giải trí hai mươi năm, không biết tình hình trong giới. Nhưng tạp chí rác rưởi như [Duyệt Tú] đúng là rất hợp với Mạnh Xán Nhiên, hahahaha!”
Trợ lý thấy anh ta cười sung sướng như vậy thì lập tức hùa theo: “Đến lúc đó có doanh số bán ra của tạp chí, sợ là bọn họ phải tức giận và xấu hổ đến mức rút lui khỏi giới mất.”
“Đáng đời họ!” Bây giờ Thái Vinh cảm thấy có nhận được vị trí đại sứ thương hiệu đá quý của tập đoàn Hứa Thị hay không không quan trọng, chỉ cần thấy Triệu Nghệ Nam và nghệ sĩ dưới trướng cô ta gặp khó khăn thì anh ta chính là người cảm thấy thoải mái hơn bất kỳ ai khác: “Vậy đi, bàn bạc với tạp chí bên kia, chuyển thời gian bán ra sang cùng ngày với [Duyệt Tú], tôi phải lấy doanh số bán ra của bên mình làm bọn họ nhục nhã.”
“Vâng, tôi sẽ đi liên lạc với tạp chí ngay!”
Đêm nay, ai cũng có tâm tư riêng.
Chỉ có Tạ Trì là ngủ cực kỳ ngon.
Kim Mê nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, nở nụ cười vô cảm.
Anh ngủ với cô thật sự chỉ đơn giản là để ngủ ngon hơn! Cô chắc chắn trăm phần trăm!!!