Triệu Nghệ Nam nói: “[Duyệt Tú].”
“Ồ! Đây được xem là tiêu chuẩn cho tạp chí thời trang trong nước, doanh số bán ra hàng năm vẫn luôn đứng đầu!” Kim Mê đã quá quen thuộc với tạp chí [Duyệt Tú], cô đã được mời xuất hiện trên trang bìa của tạp chí này rất nhiều lần, kể cả những ấn bản ở nước ngoài. Bởi vì lúc ấy [Duyệt Tú] cũng có sức ảnh hưởng nhất định trên thị trường quốc tế, cho nên công ty của cô còn muốn lấy đây làm bàn đạp để hoàn toàn mở rộng mức độ nổi tiếng của cô ra nước ngoài.
Tuy nhiên, kế hoạch này còn chưa kịp thực hiện thì cuộc đời của cô đã đột ngột chấm dứt.
Triệu Nghệ Nam nghe cô nói xong thì im lặng một lúc lâu, sau đó mới hỏi cô: “Đã bao lâu cô không quan tâm đến tạp chí thời trang rồi thế?”
“… Hả?” Kim Mê không biết tại sao cô ấy lại hỏi như vậy, nếu tính theo thời gian của cô thì ngày cô xảy ra chuyện, cô vẫn còn đọc tạp chí thời trang, nhưng nếu tính thời gian theo cách nói của Triệu Nghệ Nam thì hẳn là cô đã không đọc tạp chí thời trang được 20 năm rồi.
“Ừm… Đã được một thời gian.” Cô trả lời một cách mơ hồ.
Dường như có tiếng thở dài của Triệu Nghệ Nam ở đầu bên kia điện thoại: “Nếu Duyệt Tú vẫn là Duyệt Tú của lúc trước thì cô cho rằng sẽ đến lượt cô xuất hiện trên trang bìa của tạp chí nhà họ à?”
Kim Mê: “…”
Sao lại không đến lượt cô! Ở độ tuổi kia của cô, cô chính là nữ nghệ sĩ xuất hiện nhiều nhất trên trang bìa tạp chí của Duyệt Tú!
“20 năm trước, quả thật [Duyệt Tú] chính là tạp chí thời trang hàng đầu, nhưng mấy năm nay, do tái cơ cấu công ty và một số vấn đề trong kinh doanh, [Duyệt Tú] đã bị tập đoàn Kinh Thị vứt bỏ, nhân viên ban biên tập cũng bị cắt giảm rất nhiều lần, chỉ còn kém một bước nữa là ngừng xuất bản mãi mãi.”
Kim Mê: “…”
Sao lại như thế!
Duyệt Tú đã từng là tạp chí thời trang hàng đầu, là cành cao khiến nhiều người không thể với tới, thế nhưng bây giờ lại lưu lạc đến nông nỗi thế này rồi ư?!
“Vậy tổng biên tập Lý có còn làm việc ở đó nữa không?” Kim Mê và tổng biên tập tạp chí Lý Hồng có chút quen biết, Lý Hồng lớn hơn cô vài tuổi, là người phụ nữ đi đầu trong các xu hướng. Lần đầu tiên khi Kim Mê nhìn thấy cô ấy đã có cảm giác rằng cô ấy không phải là kiểu người hòa đồng, sau khi tiếp xúc được một thời gian thì mới phát hiện, mặc dù trong công việc, cô ấy vô cùng khó tính và nghiêm khắc, nhưng lúc nói chuyện riêng thì rất dễ tính, ít nhất đối với cô, cô ấy giống như một người chị, đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Triệu Nghệ Nam nghe được ba chữ ‘tổng biên tập Lý’ từ trong miệng cô thì có chút kinh ngạc: “Cô hoàn toàn không biết gì về tình hình hiện tại của Duyệt Tú, nhưng thật ra lại biết tổng biên tập tạp chí của nhà người ta là Lý Hồng luôn cơ đấy.”
“… Ha ha ha, do cô ấy rất nổi tiếng mà.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Quả thật cô ấy rất nổi tiếng, nếu không phải bởi vì cô ấy còn kiên trì muốn tiếp tục làm [Duyệt Tú] thì có lẽ ban quản lý cấp cao của tập đoàn đã sớm cho hủy bỏ ban biên tập từ lâu rồi.” Duyệt Tú có thể kéo dài hơi tàn cho đến hôm nay, tất cả là dựa vào sự duy trì của Lý Hồng: “Tập đoàn Kinh Thị đã dự định ngừng cung cấp ngân sách cho [Duyệt Tú], đây cũng là cơ hội cuối cùng của Lý Hồng.”
Kim Mê sửng sốt một chút: “Ý chị là gì?”
“Ý tôi chính là, Lý Hồng đã đặt tất cả niềm hy vọng vào người cô, nếu doanh số bán ra của tạp chí kỳ này vẫn không đạt yêu cầu, [Duyệt Tú] lập tức sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này.”
Kim Mê: “…”
Không phải chứ, tại sao áp lực lại dồn hết lên trên người cô thế này?
“Tổng biên tập Lý… Coi trọng em đến như vậy sao?” Tuy rằng cô cũng đề cao bản thân, nhưng đời này cô và Lý Hồng vốn chưa từng tiếp xúc với nhau, vậy thì tại sao Lý Hồng lại đặt tất cả niềm hy vọng lên trên người cô cơ chứ!
Triệu Nghệ Nam nói: “Tất nhiên không phải vì tin tưởng cô, mà là tin tưởng tôi.”
“Hả?”
“Tôi đã từng dẫn dắt Kim Mê, bà ấy tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của tôi.”
Kim Mê: “…”
Vẫn nên trách cô vì đã quá xuất sắc.
“Tôi đã hẹn lịch chụp hình xong hết rồi, Thái Vinh sẽ không thể tới đoạt cơ hội lần này, cô có thể yên tâm chụp ảnh.” Triệu Nghệ Nam sắp xếp các công việc tiếp theo một cách có trình tự: “Thời gian quay chụp sẽ kéo dài khoảng từ hai đến ba ngày, tạp chí sẽ được phát hành sau khi bộ phim truyền hình của cô phát sóng.”
Kim Mê đã hiểu, Lý Hồng đang đánh cược, đánh cược bộ phim truyền hình của cô sẽ đạt được thành công lớn. Chỉ cần bộ phim truyền hình của cô trở nên nổi tiếng, thì chắc chắn nhân vật nữ chính như cô cũng sẽ nổi tiếng theo, từ đó sẽ dẫn đến thúc đẩy doanh số bán ra của tạp chí.
Tổng giám đốc Lý mới thật sự là người đang đầu tư.
“Sáng mai gặp mặt ở phòng làm việc, chúng ta sẽ cùng nhau đến đó.” Triệu Nghệ Nam nói xong thì lập tức cúp điện thoại, Kim Mê đặt điện thoại xuống, cô vẫn còn đắm chìm trong sự hưng phấn.
Cô ngồi trên chiếc ghế lười nhỏ cạnh cửa sổ để bình tĩnh lại, sau đó cầm lấy điện thoại, bắt đầu soạn tin nhắn gửi cho đạo diễn: “Đạo diễn Lưu, hãy cố gắng biên tập bộ phim sao cho thật tốt nhé! Bộ phim có trở nên thành công và nổi tiếng hay không là phụ thuộc vào ông và bộ phận biên tập đấy!”
Đạo diễn: “…”
Liệu đây có phải là áp lực đột ngột đến từ phía nhà đầu tư hay không nhỉ?
“Đang biên tập, nếu cô cảm thấy không yên tâm thì có thể đích thân đến giám sát.”
Kim Mê nhìn tin nhắn mà đạo diễn gửi tới, thật sự thì cô cũng hơi muốn đi xem quá trình bọn họ cắt nối biên tập bộ phim, đang chuẩn bị hỏi thăm địa chỉ thì bỗng nhiên cô nhận được một lời mời kết bạn trên WeChat.
Người gửi là Hứa Gia Thượng.
“Thượng Thượng?” Kim Mê có chút bất ngờ, Hứa Gia Thượng vậy mà cũng có tài khoản WeChat hả?
Đối phương còn viết thêm lời nhắn ‘Mẹ, con là Thượng Thượng’, Kim Mê nửa tin nửa ngờ mà đồng ý kết bạn.
Hứa Gia Thượng lập tức gửi một tin nhắn thoại cho cô: “Mẹ ơi, con đã có tài khoản WeChat! Sau này con có thể nhắn tin nói chuyện với mẹ được rồi!”
Giọng nói của cậu bé nghe có vẻ rất vui, Kim Mê ấn nút microphone rồi hỏi cậu bé: “Thượng Thượng, ai đăng ký tài khoản giúp con thế?”
“Dạ, là bà ngoại đăng ký giúp con, bà ngoại còn mua thêm cho con một chiếc điện thoại trẻ em nữa.”
Kim Mê nhếch môi mỉm cười, trả lời cậu bé: “Xem ra bà ngoại rất thương Thượng Thượng.”
“Bởi vì con nói muốn gửi tin nhắn cho mẹ nên bà ngoại đã mua cho con đó.” Tuy rằng cậu bé đã có một chiếc đồng hồ thông minh cho trẻ em, nhưng vẫn cảm thấy rằng nếu có một chiếc điện thoại thì sẽ càng có nhiều chức năng hơn: “Mẹ ơi, lúc ở nhà trẻ con có vẽ một bức tranh, con gửi cho mẹ xem nhé.”
Kim Mê click mở hình ảnh mà cậu bé đã gửi và nhìn, đó là một bức tranh màu nước, màu sắc phong phú, kết cấu hài hòa, điều hiếm thấy hơn nữa là các nhân vật và bối cảnh trong bức tranh đều được vẽ một cách rất cẩn thận, khác xa với các bức tranh được một cách vẽ nguệch ngoạc của những bạn nhỏ bình thường khác: “Wow, Thượng Thượng vẽ rất đẹp đó nha, con đang vẽ ba, mẹ và Thượng Thượng phải không?”
“Đúng vậy, giáo viên cũng khen con vẽ đẹp nữa đó mẹ.”
Sau khi nghe giọng của cậu bé, Kim Mê lại tiếp tục dặn dò: “Nhưng chơi điện thoại không tốt cho mắt, Thượng Thượng vẫn nên chơi ít lại nhé.”
“Dạ được ạ, lúc ở trường mẫu giáo, con đều không mang điện thoại theo.”
Hứa Gia Thượng vừa gửi tin nhắn này xong, lập tức nhìn thấy có một người đàn ông lạ mặt mặc âu phục bước tới. Hôm nay ông bà ngoại đến công ty, cũng dẫn theo cậu bé đi cùng, nói rằng buổi trưa họ sẽ ăn cơm ở bên ngoài.
Trước mặt Hứa Gia Thượng được đặt một ly sữa bò và một dĩa trái cây, cậu bé cầm điện thoại, ngồi trên ghế sô pha trong khu vực nghỉ ngơi, gửi tin nhắn cho Kim Mê. Vốn dĩ cậu bé chỉ tùy ý nhìn thoáng qua người đàn ông, nhưng lúc chuẩn bị nhìn sang chỗ khác, cậu bé lại thấy được một số hình ảnh.
Người đàn ông này đang cùng người khác nói về mẹ của cậu bé, cậu bé nghe rất rõ ba chữ Mạnh Xán Nhiên.
Bởi vì bọn họ đang nói nói xấu mẹ của cậu bé, nên khi Hứa Gia Thượng ngẩng đầu lên nhìn anh ta lại lần nữa, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Thái Vinh đối diện với ánh mắt của cậu bé thì không khỏi sửng sốt.
Hôm nay, anh ta đến đây để tìm chủ tịch Hứa nói chút chuyện. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tập đoàn Hứa Thị đang điều hành một số thương hiệu trang sức đá quý, gần đây, một trong những món trang sức bằng ngọc bích của họ vừa giành được một giải thưởng lớn ở quốc tế, đang được trưng bày ở khắp nơi trên thế giới.
Thái Vinh không hiểu lắm về thiết kế đồ trang sức, nhưng chỉ riêng việc món đồ trang sức kia được làm từ ngọc bích thì đã cho thấy nó có giá trị không nhỏ. Anh ta nghe nói rằng chiếc vòng cổ này đã kết thúc triển lãm và được hộ tống về nước thành công. Hôm nay, anh ta đến đây, chính là muốn mượn chiếc vòng cổ đó, để Kiều Chi có thể đeo nó đi chụp ảnh tạp chí.
Nhưng anh ta còn chưa nhìn thấy người nhà họ Hứa thì đã bị một tên nhóc trừng mắt nhìn chằm chằm.
“Nhóc là con nhà ai thế? Tại sao lại nhìn chằm chằm tao như vậy?” Mấy năm nay, Thái Vinh vẫn luôn nhận được sự nâng đỡ của nhà họ Vương, công việc ở Điện ảnh Vương Quan vô cùng thuận lợi, có thể hô mưa gọi gió, từ lâu đã quen với việc nói chuyện và làm việc một cách kiêu căng, tỏ ra mình là một con người cao quý. Đối với chủ tịch Hứa, anh ta còn có thể hạ thấp bản thân để nhờ vả ông ấy giúp mình làm việc, nhưng một tên nhóc con cũng dám trừng mắt nhìn mình như vậy, anh ta mà có thể nhịn thì sẽ không gọi là Thái Vinh.
Thư ký ở bên cạnh nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy ra. Sau khi nhìn thấy có vẻ như Thái Vinh đang gây chuyện với Hứa Gia Thượng, cô ấy lập tức càng trở nên lo lắng: “Tổng giám đốc Thái, chủ tịch còn đang mở họp, nếu không hay là anh qua bên này chờ một lát nhé?”
Cô ấy rất muốn mời Thái Vinh rời khỏi chỗ này, sợ rằng anh ta xảy ra xung đột với Hứa Gia Thượng, đắc tội với Thái Vinh chỉ là chuyện nhỏ, nhưng “ông trời con” này thì cô ấy không thể trêu vào.
Thái Vinh nhìn thấy Hứa Gia Thượng vẫn dùng vẻ mặt kia nhìn mình, nên cũng không muốn rời đi cùng thư ký: “Đây là con của thư ký nào? Đưa trẻ con đến nơi làm việc, đây là cách các người quản lý nhân viên trong tập đoàn Hứa Thị à?”
“Việc quản lý nhân viên trong Hứa Thị không đến lượt một người ngoài như chú phải nói.” Hứa Gia Thượng - một đứa trẻ năm tuổi, trên người mặc bộ quần áo trẻ em và đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, nói ra lời thoại bá đạo, độc đoán nhất.
Thái Vinh lập tức thấy hơi bối rối.
Anh ta còn tưởng rằng là chủ tịch Hứa đã họp xong nên đi ra, nhưng rõ ràng lời nói vừa rồi là do tên nhóc đối diện nói ra, thậm chí nó còn mang theo chút giọng điệu của trẻ con.
Đứng ở bên cạnh, thư ký không dám nói gì, từ lúc chủ tịch đi vào mở họp cho đến bây giờ, “ông trời con” này vẫn luôn ngồi giám sát ở đây, mọi người đều cố ý không đến gây chuyện với cậu bé, nhưng Thái Vinh thì ngược lại, còn vội vàng tới trêu chọc cậu bé.
Đừng tưởng rằng cậu bé chỉ có năm tuổi thì cho rằng cậu bé chỉ là một đứa trẻ bình thường!
Cậu bé chính là người do đích thân hai vợ chồng chủ tịch bồi dưỡng! Hơn nữa, nghe nói chỉ số thông minh của cậu bé còn siêu cao!
“Ồ, bình thường chắc tên nhóc như mày cũng xem không ít các bộ phim truyền hình phải không?” Thái Vinh nhìn cậu bé rồi lạnh lùng cười: “Ba mẹ mày không dạy cho mày biết phải lễ phép khi ở trước mặt của người lớn hay sao?”
Thư ký lại càng trở nên bối rối hơn, ‘ba mẹ’ chính là bãi mìn! Mọi nhân viên đều biết, tuyệt đối không thể nhắc đến chuyện ba mẹ của “ông trời con” này!
“Tổng giám đốc Thái, nếu không hay là anh đi theo tôi qua bên đó nghỉ ngơi nhé.” Thư ký cũng không dám nhìn vẻ mặt của Hứa Gia Thượng, từ nhỏ cậu bé chưa từng gặp mặt ba mẹ của mình, vẫn luôn đi theo bên cạnh chủ tịch, tính cách cũng có phần u âm hơn nhiều so với người lớn.
Sao Thái Vinh có thể bằng lòng rời đi, anh ta còn dự định phải giáo dục một chút đứa trẻ trước mặt này nữa. Ngay khi thư ký đang định nói gì đó thì bỗng nhiên cửa văn phòng chủ tịch mở ra, từ bên trong, ông ngoại, bà ngoại của Hứa Gia Thượng và hai người giám đốc bộ phận bước ra.
Hai giám đốc bộ phận liếc mắt nhìn Thái Vinh một cái rồi rời đi, lúc này, Thái Vinh cũng không rảnh quan tâm đến Hứa Gia Thượng, anh ta nở một nụ cười thật tươi, bắt đầu đi về phía ông ngoại của cậu bé: “Chủ tịch Hứa…”
“Ông ngoại, bà ngoại.” Hứa Gia Thượng cầm điện thoại, từ trên sô pha nhảy xuống, chạy về phía hai người họ: “Chú này là ai thế ạ? Vừa rồi chú ấy vẫn luôn mắng cháu, nói cháu không có ba mẹ dạy dỗ.”
Thư ký: “…”
‘Ba mẹ’ không chỉ là bãi mìn của Hứa Gia Thượng, nó cũng là bãi mìn của chủ tịch bọn họ. Nghe kể rằng con gái út của vợ chồng chủ tịch, tuổi còn trẻ đã kết hôn chớp nhoáng với một người đàn ông, hai người họ nhanh chóng có con, kết quả là còn chưa kịp sinh con ra thì hai người họ đã ly hôn, ai cũng không muốn nuôi đứa bé này.
Nhiều năm như vậy, trong tập đoàn không có ai là đã từng gặp ba mẹ của Hứa Gia Thượng, nghe nói họ đều đang sinh sống hạnh phúc ở nước ngoài, sớm đã quên đi đứa bé này. Chủ tịch bọn họ cũng giả vờ như chưa từng sinh ra đứa con gái ấy, vẫn luôn giữ Hứa Gia Thượng ở bên cạnh.
Cũng nghe nói rằng, bởi vì Hứa Gia Thượng rất thông minh, cho nên có thể trong tương lai, cậu bé sẽ kế thừa toàn bộ tập đoàn Hứa Thị.
Hai vợ chồng chủ tịch nghe thấy lời nói của Hứa Gia Thượng thì vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, Thái Vinh đứng đối diện cũng hoàn toàn sửng sốt.
Cái gì, hóa ra đứa trẻ này cũng không phải là con của một thư ký nào đó, mà là cháu trai của chủ tịch Hứa? Quả thật nhà họ Hứa có một cậu chủ nhỏ, nghe nói từ nhỏ đã không có ba mẹ… Hẳn không phải chính là đứa bé này đúng không?
“Tổng giám đốc Thái, quả thật Thượng Thượng của chúng tôi không có ba mẹ dạy dỗ, anh dự định thay chúng tôi dạy dỗ thằng bé à?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“…” Vẻ mặt bây giờ của Thái Vinh đã trở nên tái xanh, tại sao vừa rồi anh ta không nói ít đi một câu cơ chứ: “Có lẽ là hiểu lầm, chủ tịch Hứa, ông đừng nóng giận, tôi cũng không biết rằng đây là cháu ngoại của ông.”
“Ông ngoại, bà ngoại, cháu không thích chú ấy.” Lúc này, dường như Hứa Gia Thượng mới nhớ tới bản thân chỉ là một đứa bé, còn biết làm nũng.
Hai vợ chồng chủ tịch thương đứa cháu ngoại này nhất, cũng kiêng kỵ nhất chuyện người khác nói cậu bé không có ba mẹ, bây giờ Thái Vinh lại vi phạm cả hai điều, cho nên bọn họ trực tiếp gọi nhân viên bảo vệ đến.
“Không phải, chủ tịch Hứa, ông thật sự hiểu lầm rồi.” Thái Vinh muốn tiến lên một bước để giải thích, nhân viên bảo vệ thấy vậy thì nhanh chóng đứng che trước mặt nhóm người chủ tịch, sau đó trực tiếp đưa anh ta ra ngoài.
Chờ đến khi cửa thang máy đóng lại, Hứa Gia Thượng mới hỏi ông ngoại: “Ông ngoại, người vừa rồi là do ông và bà ngoại hẹn gặp mặt hay sao ạ?”
Ông ngoại sờ đầu cậu bé, nói: “Cậu ta muốn mượn chiếc vòng cổ ngọc bích của chúng ta để đưa cho nghệ sĩ của cậu ta đi chụp ảnh.”
Đôi mắt Hứa Gia Thượng sáng lên, nhìn ông ấy nói: “Hình như mẹ của cháu cũng đang chụp ảnh, chúng ta cũng cho mẹ của cháu mượn nó nhé.”