• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Mê hầu như chưa từng tự nấu cơm, hơn nữa cô vẫn còn đang giận Tạ Trì, ai muốn cùng nấu cơm với anh chứ?

Tạ Trì cũng không lên tiếng, như thể yêu cầu này vô cùng khó khăn đối với anh.

Không khí trong phòng khách bỗng đông cứng lại, chỉ có Hứa Gia Thượng vẫn dùng đôi mắt to tròn của mình, nhìn chăm chú vào Tạ Trì và Kim Mê.

“Ba không biết nấu cơm.” Tạ Trì nói trước.

Kim Mê lập tức nói theo: “Mẹ cũng không biết.”

Vấn đề này ở trong mắt Hứa Gia Thượng hoàn toàn không đáng kể: “Không sao, con có thể dạy cho ba mẹ.”

……

Bầu không khí trong nhà lại chìm vào im lặng.

Tuy mọi chuyện phát triển theo hướng không thể ngờ trước, nhưng quản gia vẫn nhớ rõ mong muốn ban đầu của bà cụ khi đưa Hứa Gia Thượng tới: xoa dịu quan hệ giữa cậu chủ và mợ chủ.

Nấu cơm là cơ hội tốt, nhất định phải nắm chắc.

“Cậu chủ và mợ chủ muốn làm món gì thế, tôi bảo phòng bếp chuẩn bị ngay đây.” Quản gia nhìn Tạ Trì và Kim Mê một cách chân thành, kiên nhẫn chờ bọn họ lên tiếng.

Kim Mê: “…”

Bữa cơm này họ không nấu không được phải không? Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hai người lớn đều không nói gì, Hứa Gia Thượng bèn quyết định thay bọn họ: “Nếu ba mẹ đều không biết nấu cơm, vậy thì chúng ta làm mấy món đơn giản thôi, chẳng hạn như trứng xào cà chua là được.”

Tạ Trì, Kim Mê: “…”

Không biết có phải ảo giác của họ hay không, sao cứ thấy như mình đang bị một đứa bé 5 tuổi xem thường nhỉ?

Quản gia gật đầu với Hứa Gia Thượng, sau đó lập tức đi bảo phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Hôm nay bọn họ vốn định làm một bữa tiệc lớn, nhưng giờ không cần nữa, họ sẽ nhường lại sân khấu này cho cậu chủ và mợ chủ biểu diễn.

Hy vọng đến buổi chiều có thể thuận lợi ăn cơm trưa.

Lúc Kim Mê dắt Hứa Gia Thượng vào bếp, nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị đầy đủ, dì Chu thậm chí còn vô cùng chu đáo mà in thực đơn cơm nhà ra cho họ rồi dán lên cánh cửa tủ lạnh.

Kim Mê còn tỉ mỉ nghiên cứu một lúc, trứng xào cà chua, khoai tây thái lát xào dấm, chân giò hun khói xào ớt xanh, thịt tẩm bột chiên giòn (phiên bản nồi chiên không dầu), bí đỏ chưng, canh trứng rong biển.

… Ừm, khoai tây thái sợi biến thành khoai tây thái lát, chân giò hun khói và thịt tẩm bột chiên giòn đều là đồ có sẵn, đúng là “dạy theo trình độ”.

“Hai mẹ con mình làm trước đi.” Tạ Trì vừa bất ngờ có điện thoại gọi đến, Kim Mê không định chờ anh, cô cầm lấy tạp dề mà quản gia chuẩn bị cho cô và Hứa Gia Thượng, đeo vào cho mình và cả cho cậu bé.

Phải công nhận rằng quản gia đúng là vạn năng, vậy mà ông ấy lại tìm được cả tạp dề cho trẻ nhỏ.

Vì phòng bếp có xác suất nguy hiểm nhất định nên Kim Mê quyết định gánh vác trách nhiệm, cô không tin bản thân không làm được mấy món mà dì Chu viết.

“Vậy mẹ phụ trách nấu, con sẽ đứng cạnh hướng dẫn cho mẹ.”

“Được…”

“Mẹ đừng quên vo gạo nấu cơm đấy.”

“…” Cô quên thật.

Cô bỏ trứng gà trong tay xuống, tìm thấy gạo trong ngăn tủ, đang định múc gạo vào nồi cơm điện thì đã bị Hứa Gia Thượng kéo lại: “Mẹ đừng đứng ở đây.”

Kim Mê ngẩn người, cúi đầu nhìn cậu bé: “Sao thế?”

“Đèn sắp rơi xuống rồi.”

“Hả?”

Theo bản năng, Kim Mê ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần, đây không phải bóng đèn chính, tác dụng chủ yếu của nó là để trang trí, bình thường cũng chẳng mấy khi được bật lên. Lúc này, chiếc đèn vẫn dính chắc vào trần nhà, không hề có chút dấu hiệu nào là sắp rơi xuống cả.

Nhưng biểu cảm của Hứa Gia Thượng trông cực kỳ nghiêm túc, lúc cậu bé kiên quyết kéo Kim Mê ra, biểu hiện không giống một đứa trẻ mới chỉ có 5 tuổi chút nào.

Kim Mê bị cậu kéo sang một bên, cô đang định nói chuyện thì bỗng nghe thấy “choang” một tiếng, chiếc đèn đột nhiên rơi xuống, mảnh thủy tinh văng đầy đất.

Kim Mê ngơ ngác nhìn chiếc đèn rơi vỡ vụn trên nền nhà, trong đầu vang lên cái “ầm”.

Tiếng vang lớn như vậy không chỉ làm quản gia và dì Chu bị kinh động mà đến cả Tạ Trì – người đang bận nghe điện thoại - cũng đi tới.

“Hai người không sao chứ?” Nhìn cảnh hỗn loạn trong bếp, Tạ Trì nhăn mày, lập tức kiểm tra xem Kim Mê và Hứa Gia Thượng có bị thương hay không.

Tiếng “ù ù” trong đầu Kim Mê dần biến mất, cô lắc đầu, nhìn chiếc đèn treo rơi trên đất: “May mà bọn tôi không đứng ở đấy, sao đèn lại đột nhiên rơi xuống không biết?”

Quản gia nói: “Chắc là do đinh ốc bị lỏng, lát nữa tôi sẽ tự kiểm tra xem sao. Cậu chủ, mợ chủ, phòng bếp cần phải được dọn dẹp, hai người cứ ra ngoài trước đi, đừng để bị mảnh thủy tinh làm bị thương.”

“Được.” Tạ Trì gật đầu, anh đưa Kim Mê và Hứa Gia Thượng ra ngoài.

Kim Mê còn nghĩ về lời nói ban nãy của Hứa Gia Thượng, Tạ Trì nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của cô, bèn hỏi: “Cô sao thế? Bị thương ở đâu à?”

“Không có, chỉ là bị dọa chút thôi.” Kim Mê không nói thật với anh, cô dắt tay Hứa Gia Thượng đi ra vườn hoa: “Tôi đưa Thượng Thượng ra vườn phơi nắng một lát, anh vẫn còn công việc chưa làm xong đúng không, cứ kệ bọn tôi, đợi lát nữa dọn dẹp phòng bếp xong lại gọi bọn tôi là được.”

Tạ Trì lại quan sát cô thêm vài lần, tuy khó hiểu nhưng thấy cô thật sự không bị thương nên gật đầu đồng ý.

Kim Mê dắt Hứa Gia Thượng đến ngồi trên ghế treo trong vườn, Gia Quả cũng đi theo đến đây. Xung quanh không có ai khác, Kim Mê cúi đầu nhìn đứa trẻ bên cạnh, cất tiếng hỏi: “Thượng Thượng, sao ban nãy con lại biết là đèn sắp rơi xuống?”

Hứa Gia Thượng cũng ngẩng đầu nhìn cô: “Con nhìn thấy ạ.”

Mày Kim Mê giật giật, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn, cô rõ ràng không hề thấy cái đèn dịch chuyển một tí nào, sao cậu bé thấy được: “Con thấy đèn đang đong đưa à?”

Hứa Gia Thượng lắc đầu: “Con nhìn thấy đèn rơi xuống.”

“…” Kim Mê phải ‘tiêu hóa’ thông tin một lúc lâu mới miễn cưỡng chuyển lời này thành cách nói dễ hiểu hơn: “Ý con là con có thể biết trước tương lai?”

Hứa Gia Thượng vẫn dùng đôi mắt vừa to vừa sáng của mình để nhìn cô, chỉ là lần này dường như trong mắt cậu bé ẩn chứa chút cảm xúc khác: “Nếu con nói cho mẹ thì mẹ có giữ bí mật giúp con không ạ?”

“Đương nhiên rồi.” Kim Mê giơ ngón út ra: “Chúng ta ngoéo tay nhé.”

Hứa Gia Thượng học theo, cậu bé dùng ngón út của mình móc lấy ngón út của cô: “Con vẫn luôn thấy được mấy hình ảnh kỳ lạ, tình huống như lúc nãy đã từng xảy ra, con kể cho ông ngoại bà ngoại, nhưng bọn họ nghĩ đó chỉ là trùng hợp, vậy nên sau này con không kể cho ông bà nữa.”

Kim Mê: “…”

Nếu không phải bản thân cô xuyên đến 20 năm sau, hơn nữa còn tỉnh lại trong thân thể người khác thì cô cũng sẽ không tin tưởng những lời này.

Nếu Hứa Gia Thượng là người trưởng thành thì có lẽ cô sẽ nghi ngờ cậu bé động tay động chân với chiếc đèn từ trước, nhưng cậu bé mới chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi, hoàn toàn không có khả năng trèo lên cao để động chạm đến cái đèn mà không làm ai nghi ngờ.

Cô âm thầm lấy lại bình tĩnh trước rồi mới hỏi tiếp: “Ngoài hình ảnh ra thì còn có cái gì nữa không?”

Hứa Gia Thượng gật đầu: “Đôi khi còn có tiếng ‘keng, keng, keng’.”

Kim Mê: “…”

Từ từ, chẳng lẽ là tình tiết rất phổ biến ở thời đại này – hệ thống??

Hứa Gia Thượng mới năm tuổi mà đã bị hệ thống trói định? Đây có được xem là lao động trẻ em không vậy??

Đầu óc Kim Mê rối bời trong giây lát, cô còn chưa điều chỉnh tốt cảm xúc thì Hứa Gia Thượng ngồi bên cạnh lại đột nhiên nghiêm túc nắm lấy tay cô, giống y hệt như lúc ở trong bếp: “Mẹ ơi, con thấy mẹ bị tai nạn xe!”

Kim Mê: “…”

Có cần phải chơi lớn đến thế không hả! Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhịp tim cô tăng lên, sắc mặt Hứa Gia Thượng thì trắng bệch, giống như thật sự nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, nếu tất cả chỉ là do cậu bé đang diễn kịch thì cô phải gọi cậu bé là thiên tài.

Từ từ, diễn sao?

“Thượng Thượng, con nhìn thấy hình ảnh gì thế, có thể hình dung lại cho mẹ nghe được không?” Cô không biết một đứa trẻ 5 tuổi có hiểu hình dung là gì hay không, nhưng Hứa Gia Thượng cũng không giống đứa trẻ 5 tuổi bình thường.

Hứa Gia Thượng mím môi, kể từng câu từng câu: “Là buổi tối, bầu trời đen xì, xe đâm vào núi, mẹ bò ra khỏi xe, trên người toàn là máu…”

Càng tả, sắc mặt cậu bé càng tái nhợt nhưng Kim Mê lại biết được khá nhiều manh mối qua lời kể của cậu bé: “Con nhìn mẹ lúc đấy có khác gì với mẹ bây giờ không?”

Hứa Gia Thượng suy nghĩ một lát, cậu bé nhìn cô, nói: “Hình như mẹ trẻ hơn bây giờ, giống học sinh cấp ba.”

“Mẹ mặc quần áo gì thế?”

“Ừm… Mặc váy hoa, còn để tóc mái.” Hứa Gia Thượng nhìn mái tóc dài rẽ ngôi của cô, cảm thấy hơi hoang mang những hình ảnh cậu nhìn thấy trước giờ đều xảy ra ở tương lai, sao lần này thấy mẹ lại ở trong quá khứ?

Cuối cùng Kim Mê cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Đấy là cảnh phim mà tối nay mẹ phải quay, làm mẹ sợ muốn chết.”

“…” Hứa Gia Thượng im lặng trong giây lát, lông mày cậu bé vẫn nhăn lại: “Mẹ nói là đóng phim như trên TV ạ?”

“Đúng vậy, đều là giả thôi, vậy nên Thượng Thượng đừng lo lắng nhé.”

Hứa Gia Thượng biết đóng phim là gì, nhưng cậu bé vẫn thấy hơi lo lắng, dù gì thì cảnh tượng mà cậu bé nhìn thấy cũng quá chân thật.

“Ba đến rồi.” Hứa Gia Thượng từ xa đã nhìn thấy Tạ Trì đang đi về hướng vườn hoa, bèn kéo Kim Mê đang ngồi cạnh mình. Kim Mê nhìn Tạ Trì, hỏi anh: “Phòng bếp quét dọn xong hết rồi à?”

“Ừ, giờ có thể đi nấu cơm rồi.” Ban nãy, Tạ Trì đã đích thân kiểm tra mối nối của chiếc đèn, không thấy dấu vết do con người phá hoại, hẳn đó chỉ đơn giản là sự cố ngoài ý muốn: “Mấy hôm nay, tôi sẽ bảo họ kiểm tra hết mọi đồ đạc trong nhà, cái nào cũ hoặc lỏng lẻo đều sẽ được giải quyết kịp thời, tránh việc lại xảy ra tình huống như hôm nay.”

“Vậy là tốt rồi, đúng là bây giờ người ta thi công khá cẩu thả.” Mấy hôm trước cô còn nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè, có nhà lát gạch men sứ còn bị bong gạch ra, rõ ràng mới lát được hai, ba năm.

Khóe miệng Tạ Trì giật giật, vốn muốn giải thích cho cô rằng mọi vật liệu xây dựng, trang trí trong nhà đều là đồ có chất lượng tốt nhất, hơn nữa đội thi công còn được chọn lựa cẩn thận. Trong quá trình thi công, Trần Giác còn đến giám sát họ rất nhiều lần, nhưng nghĩ cái đèn vừa rơi xuống, anh lại im lặng.

Ba người một lần nữa đứng trong phòng bếp, trên người đeo cùng một mẫu tạp dề. Kim Mê sợ bọn họ lại quên nấu cơm nên cô bắt tay vào vo gạo trước, Tạ Trì thì lấy trứng gà ra khỏi tủ lạnh, chuẩn bị đánh trứng.

“Trứng xào cà chua dùng ba quả trứng đủ không?” Anh hỏi.

Kim Mê vừa vo gạo vừa trả lời: “Chắc là đủ rồi.”

Tạ Trì đập ba quả trứng vào bát, Hứa Gia Thượng thấy anh dùng đũa nhanh nhẹn đánh trứng thì lên tiếng nhắc nhở: “Ba, ba phải tách hai chiếc đũa ra, đũa của ba dính vào nhau như thế thì thật ra không khác gì một chiếc đũa cả.”

Tạ Trì: “…”

Anh nghe lời mà tách đũa ra, tiếp tục đánh trứng.

Kim Mê thấy anh bị một đứa bé 5 tuổi dạy dỗ thì không nhịn nổi cười, Tạ Trì liếc mắt nhìn cô, cô còn nhướng mày kiêu ngạo.

Hứa Gia Thượng hướng dẫn: “Mẹ, từng này gạo không cần cho nhiều nước vậy đâu, mẹ nhìn vạch trong nồi là được.”

Kim Mê: “… Được.”

Lúc cô và Tạ Trì bắt đầu thái rau củ, họ sợ Hứa Gia Thượng bị dao làm bị thương nên bảo cậu bé đi ra ngoài trước. Trước khi đi, Hứa Gia Thượng vẫn còn lo lắng cho họ: “Ba mẹ phải cẩn thận, đừng cắt vào tay đấy.”

Kim Mê, Tạ Trì: “… Ừ.”

Hứa Gia Thượng ra ngoài, hai người cùng nhau thở phào.

Trong phòng bếp chỉ còn lại tiếng thái rau, phải nói dì Chu thật sự rất hiểu bọn họ, với kỹ năng dùng dao của họ thì khoai tây thái lát đã đủ khó chứ đừng nói đến việc thái sợi.

“Không phải là trong bếp có dụng cụ bào sợi à?” Kim Mê nhớ rõ cô từng nhìn thấy thứ này rồi, có thể gọi là “thần khí” thái sợi khoai tây, măng tây.

Tạ Trì nói: “Tôi hỏi dì Chu, bà ấy bảo trong bếp có, nhưng người mới dùng dễ bị cắt vào tay, bà ấy bảo chúng ta cứ cắt thành lát là được, dù sao cũng là chúng ta ăn.”

Kim Mê: “…”

Dì Chu thật sự… Quá hiểu bọn họ.

Hai người tạm thời không nói gì nữa, Kim Mê làm theo hướng dẫn, cô cho thịt tẩm bột đã được làm sẵn vào nồi chiên không dầu, chờ nó chiên xong.

Tạ Trì thái xong một củ khoai tây, anh ngước mắt nhìn cô một lát, giống như đang đắn đo chuyện gì: “Tôi nghe Thẩm Xác bảo cô hỏi anh ấy về chuyện của Đặng Chấn Văn.”

Kim Mê: “…”

Sao đội trưởng Thẩm lại mách lẻo với Tạ Trì y như trợ lý Trần cơ chứ?!

Cô mím môi, không trả lời, Tạ Trì cũng im lặng một lúc, sau đó anh lại hỏi: “Rốt cuộc vì sao cô lại quan tâm đến việc liên quan đến Đặng Chấn Văn thế? Cô thật sự từng gặp anh ta rồi à?”

Cuối cùng Kim Mê cũng nhìn anh: “Anh hỏi nhiều thế làm gì? Anh muốn biết thì tôi có thể nói cho anh, nhưng trước đó anh phải cho tôi xem ảnh Đặng Chấn Văn.”

Tạ Trì không biết vì sao cô lại cố chấp trong chuyện này đến vậy, nhưng nếu chỉ xem ảnh Đặng Chấn Văn thì cũng không phải là không thể: “Chỉ xem ảnh thôi sao?”

“Ừm.”

“Tôi có thể cho cô xem, nhưng xem xong thì không được phép tìm hiểu chuyện này nữa.”

Kim Mê cười một tiếng, ánh mắt nhìn anh mang theo vẻ buồn cười: “Hóa ra anh cũng biết chuyện này nguy hiểm à?”

Tạ Trì không cò kè mặc cả với cô: “Cô không muốn thì thôi, cứ coi như tôi chưa nói gì.”

Lời này Kim Mê nghe thấy hơi quen tai, lúc anh bảo cô sờ cơ bụng hình như cũng nói như vậy: “Được, Mạnh Xán Nhiên tôi chắc chắn không điều tra nữa.”

Nhưng lời này không liên quan gì đến Kim Mê hết.

Tạ Trì – người luôn bắt chẹt người khác trong chuyện làm ăn – lần này lại tin mấy lời ‘ma quỷ’ của cô. Anh lấy điện thoại ra, click mở một bức ảnh: “Người này chính là Đặng Chấn Văn.”

Kim Mê cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của anh, người đàn ông trong ảnh có diện mạo bình thường, thậm chí còn có vẻ trầm lặng, thật thà, nếu Tạ Trì không nói thì rất khó mà tin rằng người này chính là kẻ tay dính vài mạng người.

Nhưng đây không phải kẻ xông vào nhà của cô khi đó. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trái tim Kim Mê lập tức chìm xuống, cô còn nghĩ mình đã tóm được chân tướng rằng Đặng Chấn Văn chính là kẻ nhà họ Vương sai đi giết cô.

Cho dù đến giờ cô vẫn không biết tại sao nhà họ Vương lại ngứa mắt cô, nhưng chỉ cần bắt được Đặng Chấn Văn là hết thảy mọi chuyện đều sẽ rõ ràng.

Hiện tại cảnh sát đã theo dõi Đặng Chấn Văn, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bị bắt, cô thậm chí còn không cần tự động tay, chỉ cần đợi cảnh sát bắt người là được.

Nhưng hiện tại nhìn thấy mặt Đặng Chấn Văn, anh ta hoàn toàn không phải kẻ xông vào nhà cô.

“Tôi nhớ Đặng Chấn Văn từng phẫu thuật thẩm mỹ, đây là khuôn mặt ban đầu của anh ta à?” Kim Mê day day lông mày, cẩn thận quan sát khuôn mặt trong ảnh với mong muốn nhìn ra được chút dấu vết quen thuộc.

“Đúng là có phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng đấy là chuyện sau khi anh ta trốn ra nước ngoài, trong ảnh là bộ dáng của anh ta trước khi phẫu thuật.” Tạ Trì nói làm chút hy vọng cuối cùng của Kim Mê biến mất.

Cô không tiếp tục nhìn ảnh chụp mà nhìn sang Tạ Trì đang đứng ở đối diện: “Đừng điều tra Đặng Chấn Văn nữa, anh ta không liên quan gì đến vụ việc của Kim Mê cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK