Cô nói xong, bà nội Tạ Trì nhất thời không phản ứng nhiều, chỉ nhấp một ngụm trà, sau đó đứng dậy khỏi ghế: “Cháu ở đây chờ bà một chút.”
Kim Mê nhìn bà đi ra ngoài, không biết bà định làm gì, nhưng nếu bà cụ đã bảo cô chờ ở đây thì cô sẽ kiên nhẫn chờ một lát.
Cô rót cho mình một tách trà nữa, mới uống được nửa tách thì bà cụ đã quay lại.
“Cháu xem cái này đi.” Bà đưa thứ mình đang cầm trong tay cho Kim Mê.
Đó là một cuốn sổ, nhìn như là dùng để vẽ vật thực, Kim Mê nhận lấy rồi mở ra thì thấy một bức phác họa quen thuộc.
Trước đây cô đã từng nhìn thấy một bức phác họa trong phòng làm việc của Tạ Trì, bức tranh vẽ bóng lưng của một người phụ nữ, cô vẫn luôn cho rằng đó là mối tình đầu của Tạ Trì, bây giờ cuối cùng cô cũng nhìn thấy khuôn mặt của người con gái đó.
Chính là cô.
Nói cách khác, là cô của hai mươi năm trước, lúc cô còn là Kim Mê.
“Cái này…” Cô lại lật thêm vài trang nữa thì phát hiện trong sổ toàn là những bức phác họa như vậy, kỹ thuật vẽ không được tính là xuất sắc, thậm chí có một số bức chỉ là vài nét bút ít ỏi, giống như người mới học đang luyện vẽ.
Nhưng tất cả các bức vẽ đều là cô.
“Những bức này… là Kim Mê?” Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên thôi không nhìn sổ phác họa nữa mà nhìn về bà cụ ở phía đối diện: “Trước đây cháu nghe Tạ Trì nói anh ấy là fan của Kim Mê, không ngờ…”
Thật đúng là fan chân chính ha.
Ánh trăng sáng của anh hóa ra lại là cô.
Cô tha thứ cho Tạ Trì vì đã không dán tấm poster của mình lên. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Cháu cũng biết Kim Mê à?" Thấy cô nhìn thoáng qua đã nhận ra người trong tranh là Kim Mê, trong lòng bà nội có chút bất ngờ. Những bức này đều do Tạ Trì vẽ khi mới bắt đầu học phác họa, đường nét và màu sáng tối đều ở mức trung bình, hình vẽ cũng không giống lắm, nếu không phải rất quen thuộc với Kim Mê thì có lẽ đã không nhận ra người trong tranh chỉ trong nháy mắt.
Kim Mê nói: “Bức tranh rất đẹp ạ, tuy rằng nhìn có vẻ vẫn chưa thành thạo lắm nhưng phong thái của nhân vật lại được nắm bắt rất tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.”
Bà cụ nở nụ cười, nhìn cô nói: “Quả thực Tiểu Trì cũng có chút tài năng bẩm sinh, lúc ấy thầy giáo thật sự đánh giá cao nó, thế nhưng nó chỉ coi đây như một sở thích, sau này lại bận chuyện học hành nên cũng bỏ bê ít nhiều."
“Ồ, ra là vậy ạ.” Kim Mê gật đầu, sau đó lật xem cuốn phác thảo trong tay: “Nhưng bà ơi, việc này có liên quan gì đến vụ xả súng ạ?”
Bà cụ không nói gì, căn phòng chìm vào sự im lặng ngắn ngủi, bàn tay đang lướt qua cuốn phác thảo của Kim Mê bỗng nhiên dừng lại, cô nhìn người đối diện: “Không phải anh ấy đang điều tra chuyện của Kim Mê chứ ạ?”
Ánh mắt bà cụ hơi thay đổi, bà vẫn đang do dự rốt cuộc có nên nói chuyện này cho cô biết hay không, nhưng không ngờ cô lại tự đoán được: “Mấy năm trước bà mới biết được rằng nó đang điều tra cái chết của Kim Mê, lần này nó ra nước ngoài, bà còn chưa hỏi chuyện nó, nhưng xét phản ứng của Trần Giác, chắc chắn không đơn giản chỉ là đi bàn chuyện làm ăn.”
Kim Mê nhớ tới những lời Chử Anh Kiệt nói trước đó, đầu ngón tay cô như lạnh hơn một chút: “Anh ấy có tra ra được gì không ạ?”
Cô không biết người hãm hại mình năm đó là ai, nhưng nếu bọn họ thực sự ở nước ngoài, nghĩa là có khả năng trong tay Tạ Trì có thứ gì đó có thể uy hiếp được họ.
Bản thân Tạ Trì cũng biết việc mình làm rất nguy hiểm nên chưa từng nhắc đến chuyện này với người nhà. Trong tay anh nắm giữ đầu mối gì, bà cụ cũng không rõ ràng lắm: “Nó chưa bao giờ muốn nói cho chúng ta biết chuyện này, miệng Trần Giác cũng rất kín, không hỏi ra cái gì cả. Bà lo nó sẽ rước họa vào thân nên mới để nó mau chóng kết hôn, nghĩ rằng nếu có gia đình riêng của mình, trong lòng có càng nhiều ràng buộc, nó sẽ không đi làm chuyện nguy hiểm nữa.”
"..." Tâm trạng của Kim Mê có chút phức tạp, nếu ngay cả mọi người cũng không ngăn được chuyện đã xảy ra thì Mạnh Xán Nhiên sao có thể.
“Không ngờ vẫn xảy ra chuyện.” Điều mà bà cụ lo lắng nhất đã xảy ra. Bà nắm lấy tay Kim Mê, nhìn cô rồi nói: "Bà thấy gần đây tình cảm giữa cháu và Tiểu Trì rất tốt. Cháu cũng biết đấy, cháu hãy thay bà khuyên nhủ nó nhé."
Khóe môi Kim Mê mấp máy, cô nắm lại tay bà: "Được ạ, cháu cũng không muốn anh ấy lại gặp phải nguy hiểm gì nữa."
Tuy rằng cô rất muốn biết chuyện năm đó nhưng xét cho cùng đó là chuyện của cô, cô đã làm liên lụy tới Triệu Nghệ Nam, cô không muốn lại làm liên lụy đến Tạ Trì nữa, huống chi có thể anh sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Sau khi ăn tối xong, Kim Mê lên lầu xem Tạ Trì. Hiện tại Tạ Trì một ngày ba bữa đều có người chuyên nấu cơm nấu, đúng giờ sẽ đưa đến phòng anh, lúc Kim Mê đến tìm anh thì điều dưỡng vừa mang khay đồ ăn của anh đi.
Kim Mê liếc nhìn, không biết là Tạ Trì không có khẩu vị hay đơn giản là cảm thấy cơm của người bệnh khó ăn nên trên khay còn dư gần một nửa.
Nhìn những món rau còn dư này, chúng bị bỏ lại thực sự không oan chút nào.
"Buổi tối anh chỉ ăn ít vậy thôi sao? Không đói à?" Cô đi về phía giường, nhìn người đang dựa vào đầu giường. Lúc này anh không còn truyền dịch nữa, tinh thần cũng khá hơn một chút so với khi chiều, chỉ là sắc mặt vẫn hơi tái nhợt.
Tạ Trì quay đầu lại nhìn cô, không trả lời vấn đề của cô mà hỏi lại: “Buổi tối cô ăn gì vậy?”
Kim Mê ngồi xuống ghế, hơi nhướng mày: “Ồ, tôi ăn nhiều lắm, chắc anh không muốn nghe đâu.”
Tạ Trì: "..."
Anh nhẹ nhàng mím mím môi, tựa như không hiểu: "Không phải diễn viên nữ các cô đều phải ăn uống điều độ à? Bây giờ cô vẫn đang quay phim đúng không? Ăn nhiều như vậy không sợ tăng cân sao?"
“Không sợ.” Bộ dạng đắc ý của Kim Mê hơi gợi đòn: “Tôi phát hiện thể chất của tôi không dễ tăng cân, hơn nữa buổi tối tôi còn tập thể dục mà.”
"..." Tạ Trì quay đầu đi, mắt không thấy lòng không phiền.
Kim Mê cảm thấy dáng vẻ này của anh thú vị hơn nhiều so với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày kia, cô không nhịn được bật cười: “Nếu anh muốn ăn nhiều như vậy thì chỉ cần dưỡng thương cho tốt, sớm khỏe lại là được.”
“Tôi vốn không bị gì nghiêm trọng cả, là do mọi người làm quá lên thôi.”
"... Anh bị trúng đạn mà còn không nghiêm trọng? Anh thực sự muốn mạo hiểm mạng sống của mình à?"
Tạ Trì nghiêng đầu như muốn nhìn ra được điều gì đó từ trên mặt cô: “Đây là chuyện ngoài ý muốn thôi, hay là cô nghe ai nói gì đó rồi?”
Kim Mê vốn muốn khuyên anh đừng nên điều tra chuyện của cô nữa nhưng thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, cô bèn từ bỏ ý định: “Để ngày mai rồi nói sau, hôm nay anh nghỉ ngơi trước đi đã.”
"... Tôi nghỉ ngơi cả ngày rồi." Vẻ mặt Tạ Trì hơi bất đắc dĩ, thậm chí Kim Mê còn có thể nghe ra chút ý oán trách và làm nũng trong giọng nói của anh.
"Vậy cũng không còn cách nào, bây giờ cơ thể anh cần được nghỉ ngơi nhiều hơn." Kim Mê chợt nhớ đến cậu bé mà cô gặp trên du thuyền, vẻ ngoài khi trưởng thành của cậu bé ấy thực sự trùng khớp với Tạ Trì của hiện tại.
Tạ Trì thấy cô đột nhiên nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt kia chất chứa một loại cảm xúc không thể giải thích được, anh vô thức ngồi lui lại: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”
Lúc trước Kim Mê sờ lên cơ bụng của anh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh, khó trách lúc này anh lại cảnh giác quá mức.
Kim Mê nhếch miệng, có chút khinh thường nói: "Tôi có thể làm gì hả? Cho dù tôi muốn làm gì thì anh cũng không được."
Tạ Trì: "..."
"Khụ khụ…" Bởi vì cửa phòng không đóng, quản gia đứng ở cửa cố ý ho hai tiếng nhắc nhở người bên trong: "Cô Mạnh, tối nay tôi sắp xếp cho cô căn phòng lần trước được không ạ?"
Kim Mê bình tĩnh quay đầu lại, cô nói mà không có chút xấu hổ nào: “Ồ, tối nay tôi ngủ ở đây, anh ấy thích ngủ chung với tôi.”
Quản gia: "..."
Mối quan hệ giữa cậu Tạ Trì và cô Mạnh thật đúng là đang tiến triển cực nhanh.
Ông ấy đứng tại chỗ nhìn Tạ Trì nằm trên giường, thấy anh không phản đối gì, bèn gật đầu nói: "Được, vậy chúng tôi giúp mợ chủ dọn đồ qua đây. Nhưng..."
"Nhưng gì cơ?" Kim Mê tò mò nhìn ông ấy.
Quản gia đưa tay lên che miệng, ho khan một tiếng: "Nhưng cơ thể của cậu chủ còn đang trong thời gian dưỡng bệnh, không thể vận động mạnh."
Kim Mê: "..."
Cô nhếch môi, mỉm cười với quản gia: “Ông yên tâm đi, cậu chủ Tạ Trì thích ngủ bình thường hơn.”
Quản gia sửng sốt một chút rồi nhìn về phía Tạ Trì, lần này trong mắt ông ấy rõ ràng có gì đó khác lạ.
Tạ Trì: "..."
Quản gia cung kính cúi chào hai người rồi rời đi, Kim Mê để gối của Tạ Trì sang một bên, chừa vị trí cho mình nằm ngủ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tuy chiếc giường này cũng đủ cho hai người nhưng không lớn bằng chiếc giường đặt làm theo yêu cầu kia của Tạ Trì, nghĩ tới đây, Kim Mê lại nhớ đến chiếc giường lớn mới trong phòng mình: “Số tiền anh cho tôi để làm giường rốt cuộc là vô ích, giường còn chưa giao tới tôi đã phải vào đoàn làm phim, lúc trở về tôi có lên ngủ một lần.”
Tạ Trì thấy cô có vẻ tiếc nuối bèn nói: "Nếu cô muốn ngủ trên giường đó thì có thể bảo người mang đến cho cô rồi lắp lại một lần nữa."
“… Không cần đâu.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, người giúp việc đưa quần áo và đồ vệ sinh cá nhân của Kim Mê tới, đi theo cùng cô ấy còn có bà nội.
Vừa rồi khi quản gia tới đây, Kim Mê rõ ràng cảm thấy không hề có vấn đề gì, bây giờ đổi thành bà nội Tạ Trì, cô đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên: "Bà nội, bà tìm chúng cháu có việc gì vậy ạ?"
Bà cụ mỉm cười nhìn bọn họ: "Không có gì, bà chỉ nghe nói tối nay Xán Nhiên muốn ngủ ở đây nên mới tới xem thử thôi."
"..." Kim Mê cười ha ha, vén tóc qua bên tai như để giảm bớt sự xấu hổ: "Nếu bà nội thấy không tiện thì cháu sẽ ngủ ở căn phòng lần trước ạ."
"Không có gì không tiện cả, có người ở đây cùng Tiểu Trì, bà sẽ yên tâm hơn." Nụ cười trên mặt bà nội càng thêm ý vị sâu xa: "Nhưng mà Tiểu Trì vẫn đang bị thương, cháu phải chú ý nhé."
"Vâng ạ vâng ạ, tư thế ngủ của cháu ngoan lắm ạ!"
Tạ Trì nghe xong bèn ngẩng đầu nhìn cô một cái, cô ngủ ngoan chỗ nào? Rõ ràng nhiều lần cô ngủ đã lăn lên người anh mà.
Nhưng anh cũng không vạch trần cô trước mặt bà nội, bà dặn dò thêm vài câu rồi quay người rời khỏi phòng, còn không quên giúp hai người họ đóng cửa lại.
"Khụ, vậy tôi đi tắm đây." Kim Mê cầm lấy đồ bà nội vừa đưa tới rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hai người ngủ chung giường, nhưng khi Tạ Trì nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền ra, trái tim anh lại đập rộn lên.
Anh vô thức đặt tay lên trái tim mình, cảm nhận được nhịp đập nhanh hơn rõ ràng dưới lòng bàn tay.
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng sự thay đổi này là bởi vì Mạnh Xán Nhiên.
Giống như sau khi viên đạn găm vào cơ thể anh, người cuối cùng anh nghĩ tới trước khi bất tỉnh dĩ nhiên cũng là cô.