Bà nội của Tạ Trì ở trong một căn biệt thự mang đậm phong cách Trung Hoa trên núi, mặc dù nơi này cách xa thành phố nên cuộc sống không được thuận tiện lắm nhưng cảnh vật trên núi lại thanh tịnh và đẹp đẽ, rất phù hợp cho người già nghỉ ngơi.
Lúc xe chạy đến bên ngoài biệt thự, ông quản gia đã đứng sẵn ngoài cửa chờ hai người.
Kim Mê nối gót Tạ Trì bước xuống xe, liếc nhìn ngôi biệt thự trông giống như một lâm viên* trước mặt. Quản gia mặc áo Tôn Trung Sơn, chào hỏi bọn họ một tiếng rồi dẫn hai người vào nhà.
*Lâm viên: khu trồng cây cảnh (khu trồng cây cối, hoa cỏ để du ngoạn, nghỉ ngơi)
Sau khi băng qua một vườn hoa lớn kiểu Trung Hoa như vậy, cuối cùng thì mấy người cũng đi đến phòng khách, bà cụ cầm một chuỗi tràng hạt trên tay, đang lạy Phật.
Cảnh tượng này làm Kim Mê nhớ đến rất nhiều bộ phim mà cô từng đóng, thông thường thì nhân vật nào có lòng dạ càng độc ác thì lại càng thích bái Phật.
Cô lặng lẽ nuốt nước miếng.
“Bà chủ, cậu chủ và cô Mạnh đã đến rồi ạ.” Quản gia bước đến bên cạnh bà cụ, cung kính nói một câu. Bà cụ khẽ gật đầu, đeo chuỗi tràng hạt lên tay rồi xoay người về phía bọn họ.
Năm nay bà cụ đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng vóc dáng vẫn rất đẹp, trên người bà mặc một bộ sườn xám vừa vặn, toát lên đầy vẻ sang trọng.
“Bà nội.”
Tạ Trì gọi bà một tiếng, Kim Mê nghe thấy vậy cũng nhanh nhảu mỉm cười gọi bà: “Cháu chào bà nội!”
Ánh mắt bà cụ cũng hướng về phía cô, trước đây bà từng gặp Mạnh Xán Nhiên, nhắc đến thì lúc đầu hôn sự của Tạ Trì và Mạnh Xán Nhiên vẫn là nhờ một tay bà thúc đẩy.
Mối quan hệ thông gia giữa hai nhà là vào lúc ông nội của Tạ Trì còn sống đã định ra cùng với ông cụ nhà họ Mạnh. Nhà họ Mạnh chỉ có một đứa con gái là Mạnh Xán Nhiên, cô được dạy dỗ cẩn thận từ khi còn nhỏ, vẻ ngoài trông cũng không tệ, ban đầu bà cụ khá hài lòng với cô, ít nhất về mặt gia thế và tướng mạo thì cô cũng xứng đôi với Tạ Trì.
Nhưng ai ngờ, ngày thường cô Mạnh này tỏ ra vô cùng bình thường nhưng chỉ cần vừa nhắc đến Thẩm Thịnh Tinh là cô lại như biến thành một người khác vậy, sau đó còn tham gia kì thi tuyển chọn chỉ vì để tiếp cận Thẩm Thịnh Tinh.
Bởi vì chuyện hôn sự này vốn là bà cụ kiên quyết bắt Tạ Trì phải đồng ý nên khi Mạnh Xán Nhiên bắt đầu làm ầm ĩ, bà cũng khó nói gì nhưng sau này Mạnh Xán Nhiên càng ngày càng quá đáng, không những công khai tỏ tình với Thẩm Thịnh Tinh mà còn uống thuốc tự sát vì bị anh ta từ chối.
Cho dù mối hôn sự này là bà cụ thúc đẩy thì hôm nay bà cũng phải khuyên Tạ Trì ly hôn.
Ngay cả việc nên nói từ chối như thế nào bà cũng đã soạn xong trong đầu rồi nhưng lại bị một tiếng “Chào bà nội!” ngọt đến ngấy của Kim Mê cắt ngang.
Kim Mê vẫn đang tiếp tục niệm chú: “Bà nội ơi, sườn xám của bà đẹp quá, vừa rồi cháu nhìn bà từ xa mà cứ tưởng là một chị gái xinh đẹp nào đấy ạ! Chuỗi tràng hạt mà bà đeo trên tay cũng giống như một món đồ thời trang độc nhất vậy, bình thường bà chăm chút bằng cách nào vậy, dạy cho cháu với.”
“...” Ông quản gia nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, như thể đang suy nghĩ xem cô lại định giở trò gì vậy. Bà cụ vẫn bình tĩnh, mặc dù trong lòng bà cũng có nhiều nghi vấn nhưng ngoài mặt lại không lộ vẻ gì: “Bà thì có chăm chút gì đâu, chỉ là ngủ sớm dậy sớm, ăn uống đúng giờ giấc mà thôi. Cháu và Tiểu Trì đừng cứ đứng đây nữa, đi ăn cơm trước đi.”
“Vâng ạ, bà nội, để cháu đỡ bà qua đó!” Kim Mê bước đến, vô cùng thân thiết đỡ bà cụ đi vào trong.
Tạ Trì đi theo sau lưng hai người không nhịn được khẽ nhếch miệng, là anh đã xem thường Mạnh Xán Nhiên rồi, cô Mạnh đây đúng là co được dãn được mà.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, đêm nay chỉ có ba người Kim Mê, Tạ Trì và bà cụ cùng ăn cơm nhưng trên bàn lại bày đầy sơn hào hải vị. Bà cụ chưa ăn nên hai đứa hàng cháu như Kim Mê và Tạ Trì cũng không ăn trước được, bà cụ múc một chén canh đặt bên cạnh Kim Mê, mỉm cười nhìn cô nói: “Cháu vừa mới xuất viện, ăn chút canh để bồi bổ cơ thể đi.”
Kim Mê: “...”
Bà nội à, bà lại bắt đầu rồi đúng không.
Kim Mê cầm muỗng lên, cũng mỉm cười với bà và nói: “Cảm ơn bà nội, bà cũng ăn đi ạ.”
“Ừ.” Bà cụ khẽ cười rồi cầm đũa lên gắp một ít rau, từ tốn ăn cơm. Kim Mê vừa mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lại nghe bà cụ ở bên cạnh nói: “Xán Nhiên à, bà biết có thể hôn nhân giữa cháu và Tiểu Trì chẳng mấy mặn nồng nhưng vẫn cần phải có sự tôn trọng căn bản, dù sao thì về mặt pháp lý, hai cháu vẫn là một đôi vợ chồng, đúng không?”
Kim Mê bị sặc nước canh trong miệng, ngẩng đầu lên cảm động nhìn bà cụ: “Bà nội à, nếu bà còn nói chuyện luật pháp thì mọi chuyện đều dễ thương lượng ạ.”
Tạ Trì ở bên cạnh đang cúi đầu uống canh, cố gắng kìm khóe miệng mình lại để không lộ ra nụ cười.
Bà cụ vốn đang ngẩn người vì câu nói của Kim Mê, lúc này nhìn thấy phản ứng của Tạ Trì, ánh mắt bà càng tối lại.
Cặp vợ chồng son này đang chơi trò gì với bà vậy?
“Bà nội, chuyện trước kia đều là vì cháu chưa suy nghĩ thông suốt, bây giờ cháu đã nhìn rõ rồi ạ.” Kim Mê vô cùng chân thành nắm lấy tay bà cụ: “Những người khác làm sao có thể sánh bằng Tạ Trì được, chỉ xét về ngoại hình thì Tạ Trì đã là người đàn ông đẹp trai nhất rồi, bà nói xem có đúng không?”
“Thật sự là vậy.” Bà cụ mỉm cười vỗ lên mu bàn tay Kim Mê một cái, ân cần nói: “Ăn cơm thôi, không nhắc đến những chuyện này nữa.”
“Vâng ạ.”
Cuối cùng cũng vượt qua được bữa cơm khó khăn mà không gặp phải chuyện gì, Kim Mê cho rằng sau khi cơm nước xong xuôi thì có thể chuồn đi được rồi, không ngờ là bà cụ còn giữ bọn họ ở lại qua đêm.
“Chuyện là, chúng cháu cũng không mang theo quần áo để thay ạ.” Khuôn mặt Kim Mê lộ vẻ khó xử.
Nhưng việc này căn bản không thể làm khó được bà cụ: “Không sao. Ở đây có đủ mọi thứ, bà đã kêu người chuẩn bị cho các cháu xong hết rồi.”
“Ha ha ha ha.” Kim Mê cười giả lả: “Vẫn là bà nội suy nghĩ chu đáo ạ.”
“Ừ.” Bà cụ cũng mỉm cười, sau đó gọi người làm đến dẫn Kim Mê về phòng. Tạ Trì thì ở lại dưới lầu đi dạo cùng bà cụ trong vườn hoa một lát.
“Nói đi, có chuyện gì xảy ra với hai đứa vậy?” Bà cụ đi vào một cái đình nghỉ chân, ngồi xuống bàn rồi nhìn Tạ Trì ở bên cạnh mình: “Hôm nay thái độ của Mạnh rất khác thường, cảm tình giữa hai người đột nhiên tăng vọt à.”
“... Vậy thì không có đâu ạ.”
“Không có?” Trên mặt bà cụ viết hai chữ không tin: “Nhưng bà nghe nói là hôm nay hai đứa cùng bước xuống từ một chiếc xe.”
Tạ Trì: “...”
Bà cụ thấy anh không nói gì nên tự mình nói tiếp: “Hôm nay bà vốn định khuyên hai cháu ly dị đi nhưng bây giờ xem ra hình như là bà đã nhiều chuyện rồi?”
“... Bà nội, chuyện không phải như bà nghĩ đâu.” Tạ Trì nói: “Kết hôn thì chắc chắn là phải ly hôn rồi nhưng bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp. Hơn nữa bên phía nhà họ Mạnh…”
“Phía nhà họ Mạnh con không cần phải để tâm, chuyện này vốn là bọn họ làm sai.” Bà cụ nhìn anh: “Quan trọng là trong lòng cháu nghĩ như thế nào.”
Tạ Trì im lặng một hồi rồi nói với bà: “Bà nội, bà yên tâm đi, tự cháu hiểu rõ mà.”
Từ nhỏ Tạ Trì đã làm việc rất chín chắn, cũng là người có năng lực xuất chúng nhất trong đám thế hệ trẻ của nhà họ Tạ nên tất nhiên là bà cũng yên tâm với cách làm của anh. Chẳng qua vấn đề tình cảm của anh vẫn luôn làm bà cụ lo lắng.
“Được rồi, bà nội tin cháu biết mình đang làm gì. Còn về Mạnh, bà thấy cháu cũng không phải là hoàn toàn không có chút hứng thú nào với con bé…”
“Không, sao bà nội lại thấy vậy?”
Bà cụ liếc anh một cái: “Còn giả vờ với bà nữa à, bà đã nhìn thấy cháu cười trộm trên bàn ăn rồi. Cháu nói xem đã nhiều năm như vậy rồi, cháu đã từng cười vì cô gái nào chưa?”
Tạ Trì: “...”
Nụ cười đó của anh là cười nhạo mà.
Lúc bà cháu hai người đang tâm sự ở đây thì Kim Mê đang đi tham quan phòng của mình. Bà cụ sắp xếp cho cô và Tạ Trì ở hai gian phòng, xem ra quả nhiên là ai cũng biết chuyện mối quan hệ giữa vợ chồng hai người không hòa thuận.
Nhưng như vậy cũng giảm bớt rất nhiều phiền toái cho Kim Mê, cô vừa định đi tắm thì Vương Đông Ni lại gọi điện đến.
“Bây giờ cô có thời gian kết nối với một buổi phát sóng trực tiếp không? Khoảng nửa giờ sau, cô và Mỹ Việt sẽ ghép đôi với nhau.” Vương Đông Ni nói rất nhanh, cứ như là chỉ cần nói chậm một chút sẽ làm trễ nải buổi phát sóng trực tiếp vậy.
Kim Mê cầm điện thoại hơi sửng sốt: “Sao lại đột ngột như vậy?”
“Đây chỉ là liên lạc tạm thời để làm nóng show thực tế nhóm sau này của các cô. Cô tranh thủ lúc này chuẩn bị một chút đi, chỉ cần nói chuyện một chút thôi, sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu.”
“... Được rồi”
Đến tận bây giờ Kim Mê vẫn chưa từng tiếp xúc với chương trình phát sóng trực tiếp, lúc này cô đang ở một mình trong phòng nghiên cứu điện thoại di động, một nữ giúp việc đến đưa trái cây sau bữa ăn nhìn thấy, không nhịn được hỏi một câu: “Cô Mạnh, cô có cần giúp gì không ạ?”
Kim Mê dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Cô có biết phát sóng trực tiếp như thế nào không?”
“Phát sóng trực tiếp?” Nữ giúp việc liếc nhìn chiếc điện thoại di động đặt trên bàn của cô rồi nói: “Muốn phát sóng trực tiếp thì vẫn nên dùng trang bị chuyên nghiệp để đạt được hiệu quả tốt hơn, cô chờ một chút, tôi đi chuẩn bị giúp cô ngay.”
“Hả? Việc này cũng có thể chuẩn bị sao?”
“Vâng ạ, sẽ xong nhanh thôi ạ.” Nữ giúp việc nói xong cũng nhanh chóng đi chuẩn bị, Kim Mê không nhịn được cảm thán trong lòng, chỗ này của bà cụ thật sự là thứ gì cũng có.
Chỉ trong vòng mười phút, nữ giúp việc đã đến gọi cô, nói rằng đã chuẩn bị xong thiết bị rồi, mời cô đến phòng đọc sách của cậu chủ.
Trước đây khi Tạ Trì sống ở đây, anh có một phòng đọc sách, bây giờ mặc dù không còn dùng đến nữa nhưng phòng này vẫn được giữ lại cho anh. Trên bàn làm việc rộng rãi bày một chiếc máy vi tính, bên cạnh còn có giá đỡ webcam và micro, còn có đèn trợ sáng, vừa nhìn là đã thấy vô cùng chuyên nghiệp.
“Vì để không làm lộ những việc riêng tư nên tất cả rèm cửa sổ đều được đóng lại, cô chỉ cần ngồi ở đây thì sẽ không quay được những thứ không cần thiết.”
“... Được, cảm ơn cô.” Kim Mê bước đến ghế rồi ngồi xuống, nữ giúp việc thậm chí còn giúp cô điều chỉnh lại thiết bị.
Sau khi Kim Mê trang điểm và làm tóc xong, Vương Đông Ni lập tức cho cô vào phòng phát sóng trực tiếp. Cô bấm vài cái trong máy vi tính, trên màn hình lập tức hiện ra khuôn mặt của người dẫn chương trình và Trịnh Mỹ Việt.
“Chào mừng Xán Nhiên.” Người dẫn chương trình nhiệt tình chào đón cô, mặc dù kết nối phát sóng trực tiếp hôm nay là tạm thời nhưng bây giờ nhóm của Mạnh Xán Nhiên đang rất nổi tiếng nên số người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tăng lên rất nhanh.
Đặc biệt là sau khi nhân vật trong cuộc thảo luận hai ngày nay Mạnh Xán Nhiên đến, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lại càng nhiều hơn.
Nhìn thấy mọi người đang tranh cãi trong phần bình luận, người dẫn chương trình vô cùng sáng suốt không nhắc đến sân khấu ngày hôm qua, mà chỉ khai thác về đề tài của show thực tế nhóm. Tuy nhiên anh ấy không đề cập đến, Trịnh Mỹ Việt lại chủ động kéo Kim Mê vào: “Gần đây Xán Nhiên đã tiến bộ rất nhiều, biểu hiện trên sân khấu ngày hôm qua cũng rất tốt, fan cũng đã tăng lên không ít rồi đấy.”
Nụ cười trên mặt người dẫn chương trình cứng đờ, muốn lảng tránh chủ đề này: “Đúng là vậy, cả nhóm đều có tiến bộ rất lớn, tôi tin là sau này khi show thực tế nhóm bắt đầu công chiếu thì có thể mang đến càng nhiều bất ngờ và niềm vui cho khán giả hơn.”
Trịnh Mỹ Việt nói: “Vậy thì Xán Nhiên có chuẩn bị phúc lợi nào cho người hâm mộ không?”
Kim Mê hỏi: “Phúc lợi gì?”
Trịnh Mỹ Việt nói: “Ví dụ như hát hay nhảy một bài hát nào đó, hay là cậu nhảy bài của nhóm chúng ta đi.”
Người dẫn chương trình: “...”
Video nhảy nhóm của Mạnh Xán Nhiên trước đó đạt một lượng người xem lớn nhưng không phải bởi vì cô nhảy tốt mà là vì cô nhảy quá tệ, toàn bộ cộng đồng mạng đều cười nhạo của cô.
Người dẫn chương trình đang trầm tư suy nghĩ nên giải vây cho cô như thế nào thì Kim Mê lại đồng ý: “Được.”
Người dẫn chương trình: “...”
Mặc dù hôm qua cô thể hiện không tệ nhưng bài nhảy nhóm của cô đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người, thật sự làm người ta không nén được lo lắng thay cho cô.
Khán giả cũng có suy nghĩ như vậy, một lần biểu diễn tốt trên sân khấu cũng không có nghĩa là cô có thể nhảy tốt những điệu nhảy khác, trong các cuộc thảo luận và bình luận dường như cũng xuất hiện rất nhiều nội dung mang ý châm biếm.
Kim Mê liếc mắt nhìn những bình luận đang châm chọc mình mình kia, đứng dậy khỏi ghế ngồi và điều chỉnh lại tiêu cự của máy quay phim.
Không phải là bài nhảy nhóm sao, vừa khéo buổi sáng cô đã tập xong. Cô đi đến vị trí thích hợp rồi đứng yên, thầm đếm nhịp điệu rồi bắt đầu nhảy.
“??? Cô ấy thậm chí còn tự hát chay nữa kìa?”
“Chị Nhiên thật tuyệt vời, yêu chị quá đi!”
“Trình độ nhảy của cô ấy bây giờ và trước kia như hai người khác nhau vậy! Cô ấy thật sự đã tiến bộ rất nhiều!”
“Hôm nay cô ấy trang điểm đẹp hơn thường ngày, giá trị nhan sắc chạm đỉnh!”
“Xinh đẹp chỗ nào chứ? Nhảy bài nhóm mà lạnh lùng như vậy làm gì? Khán giả nợ tiền cô ta sao?”
Phần bình luận nhanh chóng rơi vào một trận hỗn chiến, Kim Mê chỉ nhảy một đoạn đã quay về chỗ ngồi. Người dẫn chương trình vội vàng nói trước khi Trịnh Mỹ Việt kịp lên tiếng: “Cảm ơn màn biểu diễn đặc sắc của Xán Nhiên! Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây thôi, vất vả cho hai người, hẹn gặp lại mọi người lần sau nếu có cơ hội!”
“Tạm biệt.” Kim Mê nói xong thì lập tức offline.
Màn hình tối lại, thế giới cũng yên tĩnh theo.
Hừ, còn muốn hãm hại cô à, cũng may là cô thông minh nên đã học cả những bài nhảy khác. Nhóm này vừa mới ra mắt, tổng cộng chỉ có hai bài hát nên học cũng không tốn quá nhiều công sức.
Cô ngồi vào bàn một lát thì bị kệ sách ở phía đối diện thu hút.
Đây là phòng đọc sách của Tạ Trì trước kia, trên kệ sách còn bày đầy sách, có cả sách văn học, tài chính và nghệ thuật.
“Phạm vi cũng khá rộng đấy.” Kim Mê tiện tay rút một cuốn sách ra, một tấm thẻ bọc nhựa nhỏ vô tình rơi từ trên kệ sách xuống.
“Đây là cái gì?” Kim Mê nhặt tấm thẻ lên, nhìn thấy một hàng chữ nhỏ được viết bằng bút máy bên trên.
[Hãy đợi anh.]
Chân mày Kim Mê giật giật, cô lật tấm thẻ lại, phát hiện mặt sau của tấm thẻ có một bức phác họa bóng lưng của một người con gái.
“Ồ.” Kim Mê bất ngờ biết được một tin động trời: “Thằng nhóc này còn có một bạch nguyệt quang sao?”
Danh Sách Chương: