Lúc rời khỏi nhà hàng, Kim Mê cảm thấy có người đang theo dõi mình.
Ngày hôm sau đến biệt thự Kim Hải gặp Triệu Nghệ Nam thì cảm giác đó lại xuất hiện.
Lần đầu tiên thì cô có thể tự nhủ là do mình gặp ảo giác, nhưng hai lần liên tiếp xảy ra thì cô không thể không cảnh giác.
"Chị cảm thấy có phải fan cuồng của em không?" Hai mươi năm trước, còn chưa có thuật ngữ fan cuồng này, Kim Mê đã từng bị fan hâm mộ theo dõi nhưng cô không ngờ Mạnh Xán Nhiên mới hot lên mấy ngày đã có fan cuồng rồi?
Mấy năm nay xảy ra rất nhiều chuyện rắc rối liên quan đến fan cuồng, Triệu Nghệ Nam nghe Kim Mê nói vậy thì cũng nghiêm túc nói: "Có khả năng, dạo này cô quá hot, đáng ra nên chú ý hơn mới phải."
Dạo này cô ấy đang bận tìm cố vấn pháp lý và trợ lý nên quên mất chuyện vệ sĩ, đúng là đã sơ sót chuyện này, nếu có fan cuồng bám đuôi thật thì phải nhanh chóng thuê vệ sĩ: "Hai ngày tới cô cố gắng hạn chế ra ngoài một mình, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp vệ sĩ đi theo."
"Vâng." Kim Mê đã bị giết một lần nên cô quan tâm đến tính mạng mình hơn bất kỳ ai. Cô đã bắt đầu cân nhắc có nên hỏi mượn Tạ Trì mấy người trước khi vệ sĩ đến hay không?
Dù sao nhìn số lượng vệ sĩ canh giữ ở nhà cũ nhà họ Tạ cũng biết, chỗ của anh có rất nhiều.
"Vậy hôm nay cô về nhà sớm đi, sau này có sắp xếp gì tôi sẽ thông báo."
"Vâng." Kim Mê cầm túi xách rời khỏi studio. Ngồi trên xe, cô cầm điện thoại đọc kịch bản Triệu Nghệ Nam mới gửi đến, chủ yếu là cổ đại, cũng có mấy bộ chính kịch với bối cảnh đô thị nhưng còn chưa biết kịch bản.
Mấy kịch bản này đều chỉ có nội dung của mấy tập đầu, Kim Mê chọn một bộ cô cảm thấy khá hứng thú, vừa đọc được mấy dòng đã nghe tài xế Lý đằng trước nói: "Mợ chủ, hình như đằng sau có một chiếc taxi đang theo dõi chúng ta."
Kim Mê lập tức ngẩng lên rồi xoay người nhìn ra đằng sau: "Xe nào?"
"Chính là chiếc taxi đằng sau, đi theo chúng ta từ biệt thự Kim Hải."
Kim Mê nhìn chiếc xe tài xế Lý nói, chiếc xe kia cách xe bọn họ một đoạn, người theo dõi khá cẩn thận, nếu tài xế Lý không nói thì cô cũng không phát hiện là đang theo dõi họ: "Có chắc là theo dõi chúng ta không?"
"Vâng." Tài xế Lý gật đầu, lúc trước ông ấy lái xe cho Tạ Trì nên vô cùng nhạy cảm với loại xe này: "Tôi sẽ nghĩ cách cắt đuôi, mợ chủ hãy ngồi vững."
"À, được." Kim Mê lập tức cất di động vào túi xách rồi kiểm tra đai an toàn trên người rồi mới nắm chặt tay nắm cửa bên cạnh xe.
Tài xế Lý lái xe nhanh hơn vừa rồi rất nhiều, còn dẫn dụ chiếc xe đằng sau đi vòng vòng một đoạn, chẳng mấy chốc đã cắt đuôi được khá xa.
Kim Mê nắm chặt tay nắm cửa, nhìn ra đằng sau qua cửa kính: "Cắt đuôi được rồi à?"
"Vâng, tài xế taxi cũng sợ xảy ra chuyện nên không bám theo." Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giọng nói của tài xế Lý rất bình tĩnh như thể chuyện vừa rồi chỉ là chuyện cỏn con, Kim Mê không khỏi quay lại nhìn ông ấy: "Thầy Lý, lúc trước ông lái xe cho Tạ Trì à? Anh ấy thường gặp phải chuyện thế này sao?"
Tài xế Lý đáp: "Thân phận của sếp Tạ đặc biệt, hoàn cảnh xung quanh cũng tương đối phức tạp nên lái xe cho cậu ấy phải cẩn thận một chút."
Kim Mê khẽ gật đầu, ra nước ngoài còn bị ám sát thì chẳng phải nên cẩn thận sao?
Cô thả tay nắm cửa ra, cũng không có tâm trạng xem điện thoại nữa. Vừa rồi là một cái xe taxi theo dõi bọn họ, nếu thật sự là fan cuồng theo dõi chẳng phải không nên thuê xe sao?
Chẳng lẽ người theo dõi cô không phải fan cuồng? Thế thì sẽ là ai?
Bây giờ cô đang mang thân phận của Mạnh Xán Nhiên, hoàn toàn không có thù hận gì với nhà họ Vương... À, đúng rồi, hình như Ngô Thanh Thanh và Kiều Chi đều là người của nhà họ Vương, Thái Vinh cũng thế.
Chẳng lẽ là Thái Vinh?
Nếu là Thái Vinh thật thì anh ta cũng to gan thật đấy, bây giờ nhà họ Vương đã không phải nhà họ Vương của hai mươi năm trước, cảnh sát đang nhìn chằm chằm bọn họ đấy.
Dọc đường đi, Kim Mê vẫn luôn nghĩ về chuyện này, sau khi chiếc xe dừng lại trong vườn hoa cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Mẹ!" Giọng Hứa Gia Thượng đột nhiên vang lên, Kim Mê hơi sửng sốt, trông thấy Hứa Gia Thượng và Gia Quả cùng chạy về phía mình thì ngạc nhiên hỏi: "Thượng Thượng, con tới rồi à?"
"Vâng, con được nghỉ đông rồi, ông bà ngoại đưa con đến đây." Hứa Gia Thượng chạy đến ôm chặt chân cô rồi ngẩng đầu nhìn lên, hỏi: "Mẹ, con có thể ở lại đây nghỉ đông không ạ?"
"Được chứ, Gia Gia cũng rất nhớ con đó." Kim Mê giơ tay xoa đầu cậu bé, tạm thời gác chuyện phiền lòng sang một bên.
Hứa Gia Thượng cười vui vẻ: "Ba cũng đang ở nhà đó, hôm nay nhà bếp làm nhiều đồ ăn ngon lắm."
"Vậy thì chúng ta có lộc ăn rồi." Kim Mê nói rồi dắt Hứa Gia Thượng vào trong nhà.
Trong phòng khách, Trần Giác đang bàn công việc với Tạ Trì, nhớ đến một nghìn quyển tạp chí trong văn phòng tổng giám đốc thì nói: "Sếp, anh tính xử lý một ngàn quyển tạp chí của cô Mạnh trong văn phòng thế nào ạ?"
Cũng không thể chất mãi trong văn phòng chứ.
Tạ Trì nói: "Phát cho nhân viên công ty đi."
"Dạ, thưa sếp." Trần Giác có thể đoán được lúc mọi người nhận được quyển tạp chí của cô Mạnh sẽ lan truyền quan hệ của tổng giám đốc và cô Mạnh thế nào rồi.
"À, nhớ để lại cho tôi hai quyển, trang bìa khác nhau."
Lần này Mạnh Xán Nhiên chụp hai trang bìa tạp chí cho [Duyệt Tú], trong tạp chí có bưu thiếp và ảnh polaroid làm quà tặng. Tạ Trì đang định bảo Trần Giác giữ lại quà tặng cho anh thì thấy Kim Mê và Hứa Gia Thượng đi từ ngoài cửa vào, thế là lập tức đổi chủ đề: "Không còn việc thì anh về nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Trần Giác xoay người, chào Kim Mê đang đi vào một tiếng mới rời khỏi vườn Cẩm Tú.
Kim Mê lên lầu thay quần áo rồi dẫn Hứa Gia Thượng và Gia Quả ra vườn hoa chơi, tài xế Lý tranh thủ báo cáo chuyện Kim Mê bị theo dõi cho Tạ Trì.
Bình thường nếu sếp Tạ không hỏi thì ông ấy không cần báo cáo lại hành trình của mợ chủ, nhưng ông ấy không dám giấu giếm chuyện có người theo dõi cô.
Tạ Trì nghe tài xế Lý báo cáo xong thì lập tức biến sắc, anh lập tức nghĩ đến nhà họ Vương.
Nhà họ Vương không có thù oán với Vương Xán Nhiên nhưng với anh thì lại có, lần trước ở nước ngoài không lấy được mạng anh, có khi bọn họ định ra tay từ người bên cạnh.
Kim Mê còn chưa kịp mở miệng đề nghị anh đã điều một đội vệ sĩ đến, chỉ phụ trách an toàn của cô.
"Thượng Thượng, dì Chu cắt trái cây này, đều là loại con thích ăn đấy." Tạ Trì đi ra ngoài bế Hứa Gia Thượng trên ghế xích đu lên: "Đi ăn ít trái cây trước đi, đợi lát nữa mới có cơm tối."
"Vâng ạ." Hứa Gia Thượng nhìn ra anh có chuyện muốn nói với mẹ nên gọi cả Gia Quả cùng chạy vào phòng khách.
Thấy Tạ Trì ra đây, Kim Mê đang muốn tâm sự với anh chuyện vệ sĩ thì anh lại mở miệng trước: "Chuyện lớn như bị người theo dõi sao lại không nói với tôi?"
Kim Mê sửng sốt, chợt nghĩ có lẽ tài xế Lý đã nói với anh: "Tôi đang định nói với anh đây, còn muốn mượn anh mấy vệ sĩ nữa."
Tạ Trì quan sát cô vài lần, thấy cô không giống đang nói dối mới nói tiếp: "Tôi đã điều bảo tiêu đến đây rồi, sau này bọn họ sẽ đi theo cô."
"... Ồ, thế thì cảm ơn anh." Không hổ là sếp Tạ, quả nhiên làm việc rất năng suất: "Chị Nam cũng đang tìm vệ sĩ giúp tôi, chờ vệ sĩ của tôi nhậm chức sẽ trả lại cho anh."
"Không cần, tôi không tin được người các cô tìm, cứ dùng người của của tôi đi."
"Ồ, cũng không phải không được, nhưng có phải vệ sĩ của anh rất đắt không?"
"..." Tạ Trì không đáp, chỉ giơ tay ra gõ đầu cô: "Có đắt nữa thì cũng đắt bằng mạng cô à? Không cần tiền thuê vệ sĩ của cô, yên tâm chưa?"
"... Thế cũng được, để tôi báo với chị Nam." Kim Mê lấy điện thoại ra nhắn tin cho Triệu Nghệ Nam, lại nhìn Tạ Trì, nói một câu từ tận đáy lòng: "Cảm ơn sếp Tạ!"
Tạ Trì: "..."
Thật sự không cần đâu.
"Có biết gì về người theo dõi cô không?"
Người bên cạnh lắc đầu, chính cô cũng không biết: "Dạo này cô chỉ đắc tội với Thái Vinh, nhưng chắc anh ta không dám tìm người theo dõi tôi đâu nhỉ? Mà người hôm nay theo dõi tôi lại đi taxi, chuyện này rất kỳ quái. Lúc đầu tôi tưởng là fan cuồng nhưng giờ xem ra không giống lắm."
Tạ Trì cụp mắt, không sao, lần sau người nọ lại theo dõi thì bắt tại chỗ là được.
"Vào nhà đi, ở ngoài này không lạnh à?"
"Còn chẳng phải vì Thượng Thượng và Gia Quả thích chơi trong vườn hoa sao?"
"Tôi thấy cô cũng thích lắm."
"... Tôi không thích, không hề thích nha."
Quả thực thời tiết lúc này lạnh thật, đến tối Kim Mê cũng không dắt Gia Quả ra ngoài đi dạo mà chỉ tập luyện trong phòng tập một lát. Hứa Gia Thượng làm bài tập trong phòng Tạ Trì, cậu bé đã học xong hết kiến thức lớp ba.
"Ba, tối nay con có thể ngủ cùng ba mẹ không ạ?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bàn tay đang lật vở bài tập của Tạ Trì chợt khựng lại, anh hơi gật đầu: "Ba không sao, nếu mẹ con đồng ý thì đêm nay ngủ trong phòng ba cũng được."
"Con đi tìm mẹ ngay đây." Hứa Gia Thượng nói xong thì chạy ra ngoài tìm Kim Mê.
Trẻ con muốn ngủ cùng ba mẹ là chuyện vô cùng bình thường, Kim Mê hoàn toàn không có lý do từ chối: "Nếu ba đồng ý rồi thì tối nay ba chúng ta ngủ chung đi."
"Tốt quá! Thế thì con đi tắm luôn đây."
"..." Cũng không cần vội thế đâu.
Trong lúc cậu bé đi tắm, Kim Mê cũng đi tắm rửa sạch sẽ, còn cầm áo ngủ hôm nọ mua cho Hứa Gia Thượng đến phòng Tạ Trì.
Tạ Trì đang giả vờ đọc sách, trông thấy Kim Mê đi vào cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên: "Đến rồi à?"
"Ừm." Kim Mê liếc nhìn phòng tắm: "Thượng Thượng vẫn đang tắm à?"
"Ừ, chắc sắp xong rồi." Lúc này Tạ Trì mới để ý thấy áo ngủ trong tay Kim Mê: "Cô đang cầm cái gì thế?"
"Áo ngủ trẻ con, tôi còn chọn riêng cho Thượng Thượng hình con thỏ đấy." Kim Mê đắc ý nhấc áo ngủ lên: "Có phải rất đáng yêu không?"
"..." Tạ Trì nhìn áo ngủ một lát, bình luận: "Với sự hiểu biết của tôi với Thượng Thượng thì nó không thích mấy thứ dễ thương."
"Ai bảo thế? Thượng Thượng rất thích con thỏ bông của tôi, đêm nào cũng ôm đi ngủ đấy." Nói đến đây, Kim Mê còn nhìn chằm chằm Tạ Trì, nói: "Chẳng phải anh cũng rất thích sao?"
Tạ Trì: "..."
Hai người đang nói chuyện thì Hứa Gia Thượng chạy ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Kim Mê, cậu bé vui vẻ chạy lại gần: "Mẹ, con tắm xong rồi! Có thể ngủ cùng mẹ rồi ạ!"
"Thượng Thượng ngoan lắm, mẹ mua áo ngủ cho con này, có muốn mặc không?" Kim Mê cười híp mắt giơ áo ngủ trong tay lên.
Nhìn thấy cái áo ngủ, Hứa Gia Thượng cao giọng nịnh nọt: "Oa! Áo ngủ mẹ mua cho Thượng Thượng đáng yêu quá! Mẹ có thể mặc cho con không ạ?"
"Được chứ!" Đây là lần đầu tiên Kim Mê mặc quần áo cho trẻ con, cũng không biết có phải Hứa Gia Thượng rất phối hợp hay không mà cô mặc quần áo cho cậu bé rất nhanh: "Quả nhiên Thượng Thượng mặc vào trông vô cùng đáng yêu."
Tạ Trì đã nằm yên vị trên giường trong lúc hai mẹ con mặc quần áo, thấy bọn họ mặc xong thì thuận tay tắt đèn phòng đi: "Chúng ta đi ngủ thôi."