Lớn đến chừng này tuổi, đây là lần đầu tiên cậu bé được ngủ cùng ba mẹ.
Thấy cậu bé nhắm mắt lại ngủ rất ngoan ngoãn, Kim Mê nhỏ giọng hỏi Tạ Trì bên kia: “Chẳng phải anh bị mất ngủ à? Có Thượng Thượng bên cạnh, anh có thấy quen không?”
“Tạm được.” Nói rồi, Tạ Trì cũng nhắm mắt lại bắt đầu chuẩn bị ngủ: “Cô cũng ngủ sớm một chút đi.”
“… Ừ.”
Mặc dù miệng nói đồng ý nhưng Kim Mê vẫn quay lưng về phía Tạ Trì âm thầm chơi di động một lát rồi mới nhắm mắt lại ngủ.
Sáng hôm sau, Tạ Trì tỉnh dậy trước, thấy Hứa Gia Thượng và Kim Mê vẫn đang ngủ say bên cạnh, ánh mắt Tạ Trì cũng dần dần trở nên mềm mại.
Anh và Mạnh Xán Nhiên vốn là vợ chồng giả, bây giờ lại có thêm một đứa con giả… Nhưng nhìn họ ngủ chung giường với nhau, cảnh tượng lại vô cùng hài hòa.
Cứ như thể họ vốn là một gia đình.
Anh nhắm mắt lại chợp mắt thêm một lát, sau khi Kim Mê và Hứa Gia Thượng tỉnh dậy, anh mới theo họ rời giường.
Hôm nay Kim Mê không có lịch trình, Tạ Trì cũng ở nhà vào ngày cuối tuần, thế là Hứa Gia Thượng muốn ra ngoài ăn đồ ăn nhanh: “Nghe nói gần đây mới ra mắt món hamburger nhân thịt bò rau mùi, mẹ có muốn ăn thử không ạ?”
“Cái gì? Hamburger nhân thịt bò rau mùi á?” Kim Mê nhất thời tỉnh táo tinh thần: “Vậy thì cần thiết ăn thử một lần chứ!”
“Vậy thì cả nhà mình đi ăn đi. Nghỉ đông cửa hàng còn nhập thêm đồ chơi mới nữa ạ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thấy hai mẹ con đã bắt đầu lên kế hoạch cho ngày nghỉ hôm nay, Tạ Trì không thể không nhắc nhở một câu: “Kính thưa sao nữ nổi tiếng kia, lỡ như cô bị cánh paparazzi chộp ảnh thì xong đời đấy nhé.”
“…” Kim Mê lập tức nản lòng nhưng chẳng mấy chốc, cô đã nghĩ ra một cách khác: “Thế này đi, tôi đặt một phòng riêng ở Thiên Hạ Cư rồi ngồi trong đó chờ cha con anh, hai cha con đi mua hamburger, mua về rồi mang đến Thiên Hạ Cư ăn là được.”
Tạ Trì nói: “Thiên Hạ Cư không cho phép mang đồ ăn bên ngoài vào.”
“…” Kim Mê im lặng trong chốc lát: “Ngay cả sếp Tạ cũng không được hả?”
“…” Tạ Trì khẽ thở dài, vừa bóp ấn đường vừa nói: “Để tôi thử xem.”
“Oh yeah!”
Ba người rời khỏi nhà theo kế hoạch. Để không bị cánh phóng viên ẩn nấp trong bóng tối chộp ảnh, Kim Mê vẫn ngồi xe ra ngoài một mình.
Hứa Gia Thượng và Tạ Trì cùng ngồi trong một chiếc xe, đến cửa hàng đồ ăn nhanh mua hamburger trước.
Xe chạy đến nửa đường, Tạ Trì nhận được tin nhắn của vệ sĩ, thông báo rằng phát hiện có xe hơi bám đuôi xe của mợ chủ.
Tạ Trì bèn thay đổi tuyến đường của xe, chạy về phía Thiên Hạ Cư.
Kim Mê vừa bước xuống xe thì nhận thấy có người đang theo dõi mình. Cô không ngoảnh đầu lại tìm kiếm mà đi theo nhân viên phục vụ, tiến thẳng về phía phòng riêng đã đặt trước.
Nơi này là Thiên Hạ Cư, sau lưng cô còn có vệ sĩ của Tạ Trì đi theo, người kia hẳn là sẽ không dám làm xằng bậy gì đâu.
Sau khi đến phòng riêng, cô đẩy cửa bước vào phòng ngồi xuống một mình.
Trên bàn bày nước trà đã chuẩn bị sẵn cho cô. Kim Mê không gọi nhân viên phục vụ mà tự cầm ấm trà, rót ít nước trà vào tách.
Kim Mê vừa nâng tách trà lên uống một ngụm thì bỗng có tiếng ồn ào truyền tới từ bên ngoài, còn có người hét lên “buông tôi ra!”.
Lông mày Kim Mê khẽ nhúc nhích, cảm thấy giọng nói này nghe quen quen, bèn đi ra mở cửa phòng riêng.
Bên ngoài, hai vệ sĩ lực lưỡng đang đè một người đàn ông lên tường. Thấy rõ gương mặt của ông ấy, Kim Mê kinh ngạc tháo chiếc kính râm trên mặt xuống: “Ba?!!”
Tạ Trì dắt Hứa Gia Thượng đứng một bên: “?”
Ba?
Một phút sau, trong phòng riêng mà Kim Mê đặt trước.
Cô và cha ruột của cô – Kim Thận, cùng với Tạ Trì, Hứa Gia Thượng im lặng ngồi quanh bàn.
Bầu không khí vô cùng quái dị, Kim Thận vừa cử động bả vai bị vệ sĩ làm đau, vừa quan sát ba người trước mặt: “Không thể ngờ được đấy nhỉ, sao nữ Mạnh Xán Nhiên đang nổi tiếng gần đây đã có chồng và con luôn rồi.”
Kim Mê: “…”
Cứu! Rốt cuộc vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Tự nhiên ba của cô đổi nghề sang làm paparazzi giới giải trí là sao?
“Ông là ai? Tại sao lại theo dõi mẹ cháu?” Hứa Gia Thượng nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt mình. Trước kia cậu bé đã từng thấy khuôn mặt này trong cảnh tượng tiên đoán nhưng vì trong cảnh tượng chỉ có mỗi người này, mà cậu bé lại không biết đây là ai nên không để bụng cho lắm.
Thì ra người mà ông ấy đang theo dõi lại là mẹ của mình.
Kim Thận thấy một đứa trẻ như Hứa Gia Thượng mà cũng nghiêm mặt nhìn mình… phải công nhận là hơi giông giống tổng giám đốc Tạ ngồi bên cạnh cậu bé: “Lẽ ra tôi phải hỏi mấy người câu này mới đúng. Mấy người thoạt nhìn đâu có thiếu tiền, sao còn đi lừa gạt tiền của người già? Không sợ bị sét đánh hả?”
Kim Mê: “…”
Khoan đã, kẻ lừa đảo mà ông ấy nói, không phải là cô đấy chứ???
“Mẹ cháu mới không có lừa tiền của ông đâu nhé!” Hứa Gia Thượng lớn tiếng cãi lại Kim Thận.
“…” Kim Mê cười ha ha, lại không tự tin bằng cậu bé: “Tôi nghĩ chắc trong chuyện này đã có sự hiểu nhầm nào đó…”
“Hiểu nhầm?” Cô vừa lên tiếng, Kim Thận lập tức chĩa mũi dùi về phía cô: “Tôi đã điều tra hết rồi, có phải cô lừa Phan Tuệ Chân chuyển mấy chục triệu cho cô không? Ngay cả căn biệt thự Kim Hải kia, bà ấy cũng chuyển sang cho cô đứng tên bằng cách gửi tặng! Hồi trước bà ấy còn lừa tôi rằng biệt thự đó vẫn còn, nếu không phải dạo gần đây tôi cứ thấy bà ấy là lạ nên đi điều tra một phen thì chắc của cải trong nhà sẽ bị người ta lừa hết sạch!”
Kim Mê: “…”
Tạ Trì cụp mi mắt, ánh mắt cũng dừng lại trên người Kim Mê. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh không rõ chuyện mấy chục triệu là thế nào nhưng hai cái tên biệt thự Kim Hải và Phan Tuệ Chân đặt cạnh nhau, rất khó để người ta không liên tưởng tới Kim Mê.
Sau khi Kim Mê qua đời, căn biệt thự ở Kim Hải của cô ấy đã được chuyển dời sang cho mẹ cô ấy đứng lên, mà mẹ cô ấy tên là Phan Tuệ Chân.
Thế mà bây giờ, Phan Tuệ Chân lại chuyển căn biệt thự đó cho Mạnh Xán Nhiên ư?
“Tôi thật sự có thể giải thích.” Kim Mê lại uống một ngụm trà làm dịu cổ họng rồi mới cười nói với Kim Thận: “Biệt thự là do dì Phan cho tôi mượn để mở phòng làm việc…”
“Như cô mà gọi là mượn hả? Cô cũng cho tôi mượn một căn thử xem?”
“… Dì Phan cảm thấy dì ấy và tôi rất hợp duyên, cho nên nhận tôi làm con nuôi.”
Kim Mê còn chưa nói hết thì lại lần nữa bị Kim Thận ngắt lời: “Con gái nuôi? Tôi thấy bà ấy coi cô là con gái ruột thì có!”
Kim Mê: “…”
Nói vậy cũng không sai.
“Mấy ngày nay tôi đã điều tra tin tức của cô rồi, cô nói xem một ngôi sao nổi tiếng như cô, còn là cô cả nhà họ Mạnh nữa, sao lại cứ phải lừa gạt tiền bạc của người già thế hả? Bây giờ tôi trả lại tiền cho tôi ngay, không thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Chú Kim.” Tạ Trì vẫn luôn im lặng lúc này bỗng lên tiếng: “Nếu đương sự trong chuyện này là dì Phan thì chi bằng chúng ta mời dì Phan đến đây để đối chất với nhau là được.”
Kim Mê: “…”
Không cần phải thế!
“Anh đừng thêm…”
“Được thôi, để tôi xem cô cậu định lừa gạt bà ấy kiểu gì!” Kim Thận lại lần nữa ngắt lời Kim Mê, trực tiếp gọi điện cho Phan Tuệ Chân.
Sau khi biết Kim Thận đi tìm Kim Mê, Phan Tuệ Chân lập tức bắt taxi đến Thiên Hạ Cư. Vừa đẩy cửa phòng riêng ra, bà ấy lại ngây ngẩn tại chỗ nhìn Tạ Trì và Hứa Gia Thượng ngồi bên bàn.
“Hai người này là…?”
Kim Thận cười nhạo một tiếng, nói với bà ấy: “Đây là con rể nuôi với cháu ngoại nuôi của em đấy, em không biết à?”
Kim Mê: “…”
Cô muốn biến mất khỏi nơi này.
Phan Tuệ Chân lại hơi sững sờ, khó tin nhìn về phía Kim Mê: “Miểu Miểu, con đã kết hôn rồi à?”
Kim Mê cắm mặt xuống bàn không muốn đối mặt với tình huống này, trái lại Kim Thận vừa nghe thấy cái tên “Miểu Miểu” thì lập tức nhảy cẫng lên: “Em còn gọi cô ta là Miểu Miểu hả? Em thật sự coi cô ta là con gái của chúng ta sao?”
Nghe vậy, Kim Mê bất mãn nhìn về phía ông ấy: “Sao? Chú quản trời quản đất chẳng lẽ còn quản tên ở nhà tôi là Miểu Miểu hả?”
Kim Thận: “…”
Gì vậy? Một kẻ lừa đảo như cô mà sao còn hung hăng hơn cả nạn nhân là ông ấy vậy?
“Cô…”
“Chuyện này không quan trọng!” Cuối cùng Kim Thận cũng bị người khác ngắt lời một lần. Rất hiển nhiên, lúc này tâm tư của Phan Tuệ Chân không tập trung vào cái tên ở nhà, bà ấy vẫn còn nhớ Mạnh Xán Nhiên bằng tuổi Miểu Miểu, năm nay mới hai mươi ba: “Đứa bé này là con của các con hả? Trông thằng bé ít nhất cũng được bốn năm tuổi rồi. Năm năm trước con mới mười tám thôi mà!”
Kim Mê: “…”
Nghe lời nhắc nhở của bà ấy, Kim Thận cũng nhận ra điểm mù này. Nếu Mạnh Xán Nhiên đẻ đứa bé này năm mười tám tuổi thì tức là lúc cô ấy mang thai chỉ mới mười bảy…
Ánh mắt của ông ấy và Phan Tuệ Chân đồng loạt nhìn về phía Tạ Trì, trong mắt tràn ngập bốn chữ “không bằng cầm thú”.
Tạ Trì: “…”
“Không phải không phải, đứa bé này không phải là do bọn con sinh, nó là con nuôi của bọn con.” Kim Mê vội giải thích.
“Hơ, cô định lừa ai hả?” Kim Thận cười khinh thường: “Vừa rồi thằng bé này cứ luôn miệng gọi cô là mẹ đấy nhé.”
“… Thượng Thượng cực kỳ thích chúng tôi nên thằng bé gọi chúng tôi là ba mẹ, chuyện này chú cũng muốn nhúng tay hả? Chú là cảnh sát vũ trụ à?”
“…” Kim Thận phát hiện cảm khác bị cà khịa này cứ như đã từng quen biết. Ông ấy quan sát cô gái trẻ trước mặt mình một lát, không tiếp tục tán phét với cô nữa: “Được, thế thì chúng ta trò chuyện về mấy chục triệu và biệt thự Kim Hải mà cô lừa gạt của vợ tôi.”
Phan Tuệ Chân nói: “Chính em tự nguyện chuyển tiền cho Miểu Miểu, biệt thự cũng là do em tặng cho con bé, em nhận con bé làm con gái nuôi nên tất nhiên phải tặng quà gặp mặt cho nó.”
Những lời này khiến Kim Thận hoàn toàn câm nín. Ông ấy bình tĩnh lại một lát rồi mới lên tiếng: “Cho dù em muốn tặng quà gặp mặt cho cô ta thì cũng đâu cần tặng nhiều đến thế? Rõ ràng là em bị cô ta tẩy não, bị lừa rồi!”
Kim Thận thật sự không thể ngờ được rằng bây giờ vẫn còn kiểu lừa đảo mới tinh như thế này, đóng giả làm con của người già neo đơn rồi lừa hết sạch tài sản của họ! Quả thật đáng giận!
“Chuyện này cần thiết báo cảnh sát để cảnh sát phân xử.” Ông ấy cầm điện thoại lên định báo cảnh sát. Kim Mê bước tới bấm tắt điện thoại của ông ấy rồi nói với ông ấy: “Chú Kim, chúng ta ra ngoài trò chuyện riêng đi.”
Kim Thận ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt đề phòng: “Sao? Bây giờ cô lại định tẩy não cho một mình tôi hả?”
Ông ấy vẫn còn nhớ lúc nãy cô gái này vừa bước ra ngoài, bỗng dưng gọi mình một tiếng ba.
Kim Mê mỉm cười với ông ấy: “Chuyện này, tôi nghĩ chắc chú sẽ không muốn nói trước mặt mọi người đâu.”
“Hừ.” Kim Thận cười khẩy một tiếng, ngồi thẳng lưng trên ghế: “Kim Thận tôi đây cả đời đi thẳng ngồi ngay, có chuyện gì mà không dám cho người khác biết?”
“Thế thì được.” Kim Mê mỉm cười nói: “Không biết chú có còn nhớ một người hàng xóm tên là dì Đường…”
“Ấy ấy ấy!” Kim Thận đứng phắt dậy từ trên ghế, kéo cô ra ngoài: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Nhân viên phục vụ dẫn họ vào một phòng nghỉ nhỏ. Kim Mê đứng trong phòng, nhíu mày nhìn Kim Thận: “Tôi còn nhớ hồi lớp 7, hôm ấy mẹ tôi trực ca đêm, tôi tan học về nhà thì thấy dì Đường hàng xóm đang ở nhà mình, dây dưa lôi kéo với chú…”
“Dây dưa lôi kéo là cái quái gì? Cô dùng từ cho cẩn thận vào, đó là do dì Đường của cô cảm thấy không khỏe nên tôi định đưa bà ấy đến bệnh viện! Tôi không có dây dưa với bà ấy nhé!”
“À, hình như là có chuyện như vậy…”
“Cái gì mà hình như? Sự thật chính là như thế!” Nói đến đây, cuối cùng Kim Thận cũng nhận thấy có gì đó là lạ: “Sao cô lại biết chuyện này? Ngay cả chuyện này mà cô cũng điều tra được hả?”
Kim Mê trả lời: “Chỉ có mình chú và Kim Mê mới biết chuyện này, ngay cả dì Phan cũng không biết, vậy thì tôi điều tra ở đâu ra?”
“… Từ chỗ dì Đường?”
“Bà ấy cũng không biết tôi dùng chuyện này để lừa gạt chú một con gà rán với một cái bánh ngọt, cộng thêm một ly coca cỡ siêu bự.”
Kim Thận: “…”