“Chúng ta…không phù hợp.”
“Chỗ nào không hợp?”
Trần Đình Phong ôm chặt cô trong lòng, bàn tay đang ôm sau eo cô của anh kéo bàn tay nhỏ mềm mại của cô nắm chặt trong tay. Hai bàn tay một to lớn một nhỏ bé đan chặt vào nhau, sự đối lập về kích thước mạnh mẽ nhưng nhìn hài hoà đến lạ.
“Ngày trước là anh lừa em. Nếu em biết rõ thì đã tránh xa anh từ đầu rồi.”
Chi Dao ấm ức, rõ ràng người bị lừa gạt như con ngốc suốt hai năm trời yêu nhau, sao cả hai mẹ con nhà này lại cứ nói giống như cô là tra nữ lừa gạt tình cảm người khác vậy.
Cô biết bản thân không phải kẻ tham lam, chính sự giấu diếm của anh càng làm cô tổn thương sâu sắc. Cô chỉ muốn có một người yêu thương mình thật lòng, sẵn sàng chia sẻ với cô mọi chuyện, thế cũng là sai sao.
Chi Dao cụp mi mắt xuống, nước mắt bắt đầu yên lặng lăn dài trên gò má trắng như ngọc của cô. Trần Đình Phong liền luống cuống, cứ mỗi khi nhìn thấy cô khóc, anh lại thấy như lòng mình đau thắt lại.
Anh vội vàng ôm lấy đầu cô ngả vào trên vai anh nhẹ giọng dỗ dành. Chỉ cần cô đừng khóc, cô muốn mạng của anh thì anh cũng cho.
“Là anh sai, anh xin lỗi, anh không nên lừa dối em. Tất cả là do anh, em đừng khóc có được không. Chỉ vì anh biết em sẽ không chấp nhận tình cảm của anh nếu biết anh là con ông cháu cha nên mới tìm cách gạt em. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.”
Bàn tay to của anh vuốt ve mái tóc dài của cô, anh khàn giọng.
“Anh đã định thú thật với em vào ngày tốt nghiệp, rồi cầu hôn em. Anh muốn cưới em, không muốn đợi thêm một khắc nào nữa. Nhưng trăm ngàn lần anh không ngờ tới lại bị mẹ anh xen vào. Chúng ta phải chia cách bảy năm.”
Bảy năm, hơn hai ngàn năm trăm đêm anh sống trong sự cô độc, không dám đi tìm cô, chỉ dám đứng từ xa tham lam ngắm nụ cười của cô. Bây giờ, cô đã ở trong vòng tay của anh, không đời nào anh sẽ thả cô đi một lần nữa.
Khi những giọt nước mắt của Chi Dao đang thấm ướt vai áo anh, bản tính ham muốn chiếm hữu trời sinh trong anh lại rục rịch trỗi dậy. Nếu cô không đồng ý cho anh bước vào cuộc sống của cô, thì anh sẽ cưỡng chế bước vào một lần nữa.
“Em tha thứ cho anh được không? Anh biết bảy năm qua em đã từ chối vô số lời tỏ tình. Trái tim của em đã sớm không thể chứa đựng được ai ngoài anh ra.”
Chi Dao không thể tin nổi vào tai mình, anh vừa nói gì cơ. Tại sao anh lại biết chuyện của cô trong bảy năm qua. Chẳng lẽ là anh cho người theo dõi cô. Cứ nghĩ đến cảnh ở nơi mình không ngờ tới, có ánh mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình, Chi Dao chỉ thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Sao anh có thể quá đáng như vậy được. Anh cho người theo dõi em?”
Nhìn đôi mắt ướt sũng, đôi môi sưng đỏ vì vừa bị chà đạp hết mức, Đình Phong lấy ngón tay cái niết nhẹ lên môi cô.
“Sao có thể gọi là theo dõi, đó gọi là bảo vệ. Em nghĩ xem nếu không thì lần trước ai giải quyết hậu quả cho em việc em đâm vào cổ tên mặt trắng đó.”
Justin? Thì ra là do anh nhúng tay vào, thảo nào mà cô không nghe phong thanh gì về việc hắn ta sẽ tìm cô trả thù. Là do anh thu dọn hậu quả giùm cô.
“Anh chỉ tiếc rằng mình không thể phái thêm người đã để em phải sợ hãi.”
“Hắn ta sao rồi?” Dựa theo giọng điệu này, không phải anh đã giết chết tên đó rồi đó chứ.
Nhìn gương mặt hoảng sợ của cô, anh buồn cười nhéo mũi cô.
“Nghĩ gì đó? Chồng em có phải tên giết người không ghê tay đâu. Chỉ là cho hắn thử một loại thuốc mới rồi quẳng hắn về cho cha hắn quản giáo thôi. Đời này hắn đừng mong cương lên được nữa.”
“Cảm ơn anh!” Chi Dao nhỏ giọng. Tuy hôm đó cô có thể tự mình chạy thoát khỏi căn phòng đó, nhưng nhỡ còn có kẻ khác thì thật sự cô không dám nghĩ đến.
“Cảm ơn vì cái gì? Vì dọn hậu quả giúp em, hay là……” Anh cố tình kéo dài giọng, “lấy thân mình giúp em giải độc?”
Nhớ lại khung cảnh đêm đó, mặt Chi Dao thoắt cái đã đỏ bừng lên. Cô ngoảnh mặt đi, không dám nhìn vào gương mặt đang kề sát mặt mình.
“Em nói lại, chúng ta không còn phù hợp.”
Trần Đình Phong không còn tức giận nữa, anh thản nhiên phản bác.
“Anh thấy chúng ta chỗ nào cũng phù hợp. Dưới giường phù hợp, trên giường lại càng phù hợp. Em muốn kiểm tra một lần nữa, thì anh đây sẵn sàng phối hợp.”
Chi Dao trợn tròn mắt nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc này.
Vô sỉ!
Trần Đình Phong sau bảy năm lại có thể vô sỉ đến nhường này.