Bà có nên mua hết tất cả đồ trong mấy cái cửa hàng này về làm quà cho con dâu không nhỉ? Hay bảo con trai trực tiếp sang tên cả cái trung tâm thương mại này thì hơn?
Không được, nhỡ con dâu lại suy nghĩ bà muốn khoe khoang tiền bạc quá nhiều thì sao. Tốt nhất là một cuộc hẹn uống trà trò chuyện thân mật là ổn.
Càng ngắm con bé ngồi cạnh mình, bà lại càng cảm thấy ưng ý. Xinh xắn, hiểu biết, hiền lành, thấy chỗ nào cũng là con trai bà không xứng. Cái thằng nhóc kia suốt ngày chỉ biết bày ra cái bộ mặt hù dọa người khác, ai mà ưa cho nổi. Hoạ chăng người ta thích nó cũng chỉ vì tiền bạc và quyền thế.
“Dạo này công việc bận rộn hay sao mà nhìn con gầy đi hẳn. Đừng thức đêm nữa, không tốt cho sức khoẻ của con.” Bà Lan nhíu mày xót xa.
Nếu được thì bà chỉ muốn mau chóng con bé về làm dâu, sau đó hai mẹ con ở nhà hưởng phúc là được. Cần gì con bé phải đi làm cho vất vả. Nhưng bà cũng biết đó là do bà không có khả năng, chứ còn con bé này thì khác. Bà không thể ép nó từ chức về nhà sau khi kết hôn được. Vậy thì chắc bả em họ mình giảm bớt khối lượng công việc là được nhỉ?
“Không vất vả gì đâu bác.” Chi Dao cười ngượng. Quầng thâm mắt này không phải do thức đêm làm việc đâu mà là do con trai bác gây ra đấy.
Hôm nay suýt nữa thì anh đã không cho cô ra khỏi nhà. Cô phải khóc lóc làm nũng mãi mới dỗ được anh thả mình đi.
“Con xem, khi nào được nghỉ phép, chúng ta đi khu nghỉ dưỡng ở thành phố C. Chỗ đó có suối nước nóng khoáng thạch, thích hợp để điều dưỡng cơ thể.”
Chi Dao còn chưa kịp trả lời thì đã có một giọng nói khác xen vào.
"Chị Lan dạo này rảnh rỗi quá, có thời gian mà đi du lịch nghỉ dưỡng. Chẳng bù cho tôi, đợt sắp tới lại phải theo chồng đi sang nước ngoài công du. Mệt mỏi quá.’’
Hai người ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cùng một cô gái trẻ đang đứng trước mặt. Chưa kịp chào hỏi thì bà ta đã tự nhiên kéo ghế ngồi xuống. Cô gái kia thấy vậy đành phải ngồi xuống theo.
Chi Dao tò mò nhìn sang bà Lan, chỉ thấy bà tỏ thái độ khó chịu với người trước mặt.
“Tôi có mời các người ngồi xuống đây đâu. Không có chuyện gì thì mau đi đi, đừng có ở đây là phiền người khác.”
Bình thường bà Lan rất dễ tính, tính tình bà thoải mái nên người khác cũng không câu nệ vì quyền thế nhà bà. Chỉ trừ người trước mặt này. Ganh đua với bà từ hồi trẻ, đến bây giờ đầu hai thứ tóc vẫn chưa chịu từ bỏ.
Người kia thấy bà Lan bực mình thì vẫn mặt dày ngồi đó.
“Chị Lan việc gì phải nóng nảy. Chúng ta lâu ngày mới gặp không phải nên ngồi hàn huyên tâm sự sao?”
“Tôi chẳng có gì mà tâm sự với cô cả.” Bà còn chưa tâm sự đủ với con dâu bà đâu, tự dưng ở đâu lại xổ ra một cặp yêu tinh cản đường.
Bà Quyên che miệng cười, ánh mắt loé lên sự chán ghét. Bà ta căm ghét kẻ ngồi trước mặt này đây. Ngày bà còn trẻ, là học sinh nghèo vượt khó được tập đoàn nhà bà Lan tài trợ. Sau đó bà nhìn trúng người thanh niên tài giỏi tên Trần Đình Quang, không ngờ lại bị vuột mất vào tay người đàn bà vô dụng trước mắt này.
Bà ta thì có gì mà sánh được với bà. Chỉ có một cái túi da đẹp đẽ, cộng thêm thân phận là thiên kim tập đoàn lớn nên có thể dễ dàng liên hôn với người bà ta yêu. Khi bà ta khóc lóc đến gặp để bày tỏ nỗi lòng, ai dè người ta không đếm xỉa đến bà còn ngang nhiên rời đi cùng người trước mặt này.
Bà ta đã thề, kiếp này bằng mọi giá phải đạp lên bà Lan mà sống. Nhưng không ngờ rằng đã gần bốn mươi năm trôi qua, cuộc sống của bà Lan vẫn êm đẹp.
Bà Quyên kết hôn với người cũng làm trong giới chính trị, chồng bà ta cũng biết phấn đấu, bây giờ đã leo lên được chức bộ trưởng bộ văn hoá. Ông Quang đã về hưu, hào quang nên thuộc về chồng bà ta mới đúng. Điều khiến bà ta hận nhất, là bà Lan còn một đứa con trai tài giỏi. Sản nghiệp đồ sộ của nhà bà Lan cũng là thứ mà bà ta thèm khát. Cớ gì mà bà ta chỉ có thể trông mong những thứ mà bà Lan dễ dàng có được. Chỉ vì bà ta sinh ra trong nhà hào môn, còn bà chỉ là đứa con gái nghèo ở miền núi sao?
Há chẳng phải ông trời đã quá bất công?
Bà ta lại hiếm muộn, chỉ sinh được một cô con gái đang ngồi bên cạnh. Nếu vậy thì hãy để con trai bà ta cưới con gái của bà đi. Lúc đó, toàn bộ của nhà bà ta sẽ trở thành đồ trong túi của con gái bà.
Người đàn bà ngu ngốc kia, không xứng đáng có được những thứ tốt đẹp như vậy.