Tặng hoa, tặng quà, trang sức…tất cả những thứ lãng mạn đều được Đình Phong làm hết. Nói Chi Dao không cảm động thì là giả.
Trần Đình Phong đúng là biết cách khiến cho phụ nữ mình quan tâm xiêu lòng. Người đàn ông này luôn khiến cho cô rung động một cách vô cớ.
Chi Dao cũng không chắc là mình đang sợ hãi cái gì nữa. Sợ gia cảnh chênh lệch của hai người, sợ một ngày nào đó vị phu nhân kia sẽ lại trở mặt, chỉ tay vào cô rồi đuổi đi. Hay sợ ánh mắt sâu hun hút, ánh lên sự chiếm hữu của Đình Phong.
Chi Dao luôn thấy Trần Đình Phong thay đổi quá nhiều sau bảy năm.
Cô không muốn chỉ vì tình yêu nhất thời mà nhắm mắt bước chân vào cuộc hôn nhân không bình đẳng, đặt bản thân vào trong thế yếu.
Bà Lan vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm cô mỗi ngày, tuần nào cũng muốn rủ cô đi mua sắm hay uống trà chiều. Chi Dao có nhận lời của buổi hẹn đầu tiên.
Cô đồng ý lời hẹn gặp vì muốn trả lại tấm thẻ bà Lan đã đưa ngày hôm đó. Ai ngờ đến lúc hẹn gặp, bà Lan đã mang một bộ vòng trang sức bằng phỉ thúy cứ nằng nặc đòi cô nhận lấy. Thấy Chi Dao không những không muốn nhận mà còn muốn trả bà tấm thẻ hội viên, bà Lan thất vọng ra mặt.
Bà thử dùng lại chiêu cũ, khóc lóc kể lể nhưng lần này Chi Dao không mắc mưu nữa. Cô cương quyết không thể nhận. Bây giờ mối quan hệ của cô và Đình Phong vẫn còn đang trong giai đoạn mập mờ. Cô không thể mặt dày nhận món quà quý giá từ mẹ của anh ấy được.
…
Tối nay, viện trưởng viện khoa học có tổ chức dự tiệc tẩy trần cho con trai bà mới về nước. Toàn bộ phòng thí nghiệm nơi Chi Dao làm việc cũng được mời. Con trai bà ấy học y, sau khi về nước sẽ bắt đầu làm việc tại bệnh viện đại học A. Rất có thể, chức giám đốc bệnh viện đại học A sẽ nhanh chóng do anh ta nhận chức.
Chị Mai, đồng nghiệp của Chi Dao đang chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc ra về.
“Chi Dao, em vẫn còn chưa tan làm à? Tối nay còn có buổi tiệc đấy, về sớm còn chuẩn bị chứ.”
Chị Mai vỗ nhẹ vào vai cô gái còn đang ngồi chăm chú làm việc trước laptop. Con bé này xinh đẹp, dịu dàng từ ngày chuyển vào làm việc ở đây, mấy người đàn ông làm việc ở phòng khác bỗng siêng năng sang phòng này hơn hẳn.
Nhưng có vẻ con bé này chẳng có ý gì khác, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào làm việc.
Chi Dao nghe thấy tiếng chị Mai gọi, mới ngẩng lên nhìn đồng hồ. Bây giờ đã 4h30 rồi, buổi tiệc sẽ bắt đầu lúc 8h. Cô cũng nên thu xếp công việc về chuẩn bị rồi.
“Em bận sắp xếp mấy cái số liệu gen này mà không để ý thời gian luôn.” Chi Dao cười nói với chị Mai.
“Em cũng về luôn đây. Hẹn gặp chị tối nay nha.”
“Được rồi, vậy chị đi trước đây. Về sửa soạn đi, nghe nói con trai viện trưởng đẹp trai lắm đấy. Em phải nắm bắt cơ hội, biết đâu lại gặp được tình yêu của đời mình.”
“Chị lại trêu em rồi đấy.”
……
Hà Linh đang đi công tác ở tỉnh khác, dạo này chuyện giữa cô ấy và anh sếp giống hệt đôi oan gia ngõ hẹp. Lần này hai người họ đi cùng nhau không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chi Dao quyết định mặc một bộ váy đơn giản, dù sao hôm nay cô cũng không phải nhân vật chính, nổi bật quá thì không tôn trọng chủ nhân của bữa tiệc. Mái tóc suôn mượt được vấn gọn gàng sau gáy, được cố định bởi một cây trâm gỗ trầm hương đơn giản. Trang điểm nhẹ nhàng, mặc bộ váy dài liền thân thanh lịch, nhưng cũng đủ tôn lên dáng người thon thả của người con gái xinh đẹp.
Cảnh đêm rực rỡ với ánh đèn xa hoa, ngọn đèn trần khổng lồ treo trên trần nhà tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Chi Dao theo các anh chị đồng nghiệp đến chào hỏi chủ tiệc. Viện trưởng đang đứng cùng con trai bà ấy - Lê Hoàng Quân, vui vẻ tiếp đón mọi người. Không hổ là người con trai độc nhất mà viện trưởng luôn miệng tự hào. Trên người anh ta toát ra khí chất điềm đạm có học thức, khiến người ta không tự chủ mà có cảm tình. Khi ánh mắt của Chi Dao va phải anh ta, Hoàng Quân gật đầu cười khẽ với cô. Chi Dao cũng gật đầu chào lại đáp lễ.
Điều khiến cô chú ý ở anh ta, là dáng vẻ này giống hệt Trần Đình Phong mà lần đầu tiên cô gặp gỡ. Ngày đó, anh dùng thái độ dịu dàng ấm áp ấy khiến cô phải lòng. Người đàn ông ấy, bảy năm sau lại dùng thái độ cường thế cưỡng ép muốn bước một lần nữa vào trái tim cô.