" Hoắc thiếu, Bạch thiếu sao hai người đại giá quang lâm mà không nói với chúng tôi một tiếng để chúng tôi đón tiếp tận nơi vậy?" Ông hiệu trưởng cứ thế mà xoa xoa lòng bàn tay như thể đang rất sợ hãi. Cô hiệu phó đứng cạnh cũng chỉ biết gật đầu ùa theo.
Hừ, Bạch Kiến Sinh mở miệng mà đưa hết cục tức trong người ra mà nói " Tôi mà báo trước thì lại không được xem cái chuyện hay này rồi. Một ngôi trường đứng đầu thành phố mà lại không quản lý được học sinh à, thế này thì còn làm thầy hiệu trưởng cái gì nữa."
Rồi lại quay sang nhìn Trương Miễu Miễu đang ấm ức, anh quả thật làm cho cô vợ nhỏ tương lai này phải cảm động, có cái nhìn khác về anh.
Đổi lại Hoắc Thẩm Dịch hắn đã không nói gì thì thôi chứ mà đã nói thì lời lẽ rất cay nghiệt, thâm sâu khó có ai mà lường trước được hậu quả. " Giản Kiều cô muốn tự giải quyết hay để tôi." Nhìn cô nhóc đang khép nép sau lưng mình hắn quay người đưa cô lên trước mặt mình rồi nhẹ nhàng buông lời.
Không những Giản Kiều hay Trương Miễu Miễu ngạc nhiên mà đến cả Bạch Kiến Sinh cũng hết sức khó hiểu. Anh ở với cái lão bạn này từ nhỏ tới lớn còn chưa lần nào thấy hắn làm việc mà phải hỏi ý kiến của ai bao giờ nhưng lạ là lần này lại đi hỏi một cô gái.
" Vậy thì xin thầy cô đình chỉ việc học của Giản Trinh Trinh cùng hai cô bạn kia một vài tuần là được. Tôi cũng không muốn làm quá chuyện này." Giản Kiều nhỏ nhẹ nhìn Hoắc Thẩm Dịch mà nói.
" Chỉ vậy thôi." Hoắc Thẩm Dịch khó hiểu mà nhìn Giản Kiều, hắn ta cũng không biết não của cô nhóc này chứa sự bao dung đến mấy mà bị ức hiếp đến vậy rồi vẫn tha thứ nhanh thế được.
Được sự đồng ý của thầy cô, Giản Kiều cùng Trương Miễu Miễu rời đi. Hoắc Thẩm Dịch cũng thuận theo ý của Giản Kiều nhưng Bạch Kiến Sinh thì không. Anh chắc chắn sẽ không để yên chuyện này dễ dãng thế đâu.
" Mình về trước nha, cậu nhớ bôi thuốc đó mặt sưng hết lên rồi kìa." Giản Kiều dặn dò bạn mình rồi lên xe. Nhìn cô rất mệt mỏi thế nhưng vẫn hết sức quan tâm người khác.
Để lại Trương Miễu Miễu cùng Bạch Kiến Sinh, hai người có vẻ không ổn lắm. Cả chặn đường lão Bạch chả thèm mở miệng nói câu nào với cô nhóc bên cạnh. Thấy tâm trạng của anh khá phức tạp Trương Miễu Miễu bèn mở lời trước " Anh sao vậy?"
Vẫn không thấy cô động tĩnh gì, Trương Miễu Miễu cố ý chạm lên má rồi rên rỉ " A, đau quá."
Bạch Kiến Sinh nghe thấy thì quay đầu lại nhìn cô mà hỏi han " Không sao chứ?"
' Anh ta đang lo lắng cho mình à, cả buổi không chịu mở miệng là vì chuyện này à.' Nghĩ ngợi trong đầu, Trương Miễu Miễu bỗng bật cười lên mà trêu đùa " Tôi chọc anh đó, haha.". Google 𝒕ra𝒏g 𝒏à𝔂, đọc 𝒏ga𝔂 khô𝒏g q𝘂ả𝒏g cáo # T rU𝘮Tr𝘂𝔂ệ𝒏.VN #
Chả thể hiểu nổi Bạch Kiến Sinh kéo mạnh tay Trương Miễu Miễu, bất giác cô ngã về phía anh. Ngước mặt lên nhìn Bạch Kiến Sinh với khoảng cách khá gần, thì người đàn ông này cũng khá đẹp đó. Cô không thể ngờ là bao lâu nay bản thân đi tìm trai đẹp khắp trường mà lại chẳng để ý đến người luôn bên cạnh mình lại đẹp đến thế này.
Trong bầu không khí căng thẳng, Trương Miễu Miễu liền lấy lại trạng thái mà ngồi thẳng người dậy. Đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngại ngùng.
……………
Trái lại về phía Hoắc Thẩm Dịch, vừa về đến nhà hắn đã bước xuống mở cửa xe rồi bế Giản Kiều vào nhà. Mấy người giúp việc lại bắt đầu bàn tán, nhưng lần này có vẻ Hoắc Thẩm Dịch có tâm trạng không mấy ổn lắm.
Cạch. Khóa trái cửa mà vứt Giản Kiều lên giường, hắn cởi bỏ chiếc áo ngoài của mình rồi tiến đến cạnh người con gái.
Giản Kiều khó hiểu mà có chút hoang mang nhìn tên đàn ông trước mặt, bất giác nên lời " Anh làm gì vậy? Không phải chứ giờ đang là ban ngày đó."
" Hừ, ban ngày thì sao?" Nhìn cô nhóc đang sợ hãi kia anh hỏi ngược lại. Giản Kiều đầu như nhảy số mà nhìn cái tên đàn ông kia đầy ngờ vực.
' Không phải chứ, lẽ nào anh ta muốn làm chuyện đó bây giờ? Cái tên điên này, chắc không có vấn đề gì về nào chứ?' Đang đăm chiêu suy nghĩ vớ vẩn thì Hoắc Thẩm Dịch cầm hộp y tế bước đến.
" Đưa tay đây, nhanh lên thời gian của tôi có hạn." Hoắc Thẩm Dịch nói.
Giản Kiều chần chờ một lúc rồi cũng làm theo, một bàn tay lớn cầm lấy tay cô rồi bắt đầu đắp thuốc. " A." Vì đau mà cô la lên, Hoắc Thẩm Dịch không biết bị làm sao mà cúi đầu xuống sát miệng vết thương mà thổi nhẹ.
Mặt người con gái đỏ ửng lên như núi lửa phun trào, tự dưng Hoắc Thẩm Dịch lại làm cái hành động đó làm gù không biết. Anh ta có biết là nó làm cho Giản Kiều ngại không?
" Cố chịu một tí đi, nếu mà tắm rửa thì đừng để vết thương dính nước. Nếu mà bị nặng hơn thì tôi vứt cô ra đường mà ở đó." Hoắc Thẩm Dịch cầm hộp y tế mà ra ngoài, trước lúc đó cũng không quên mà dặn dò Giản Kiều kèm theo là lời đe dọa.
Dù vậy thì Giản Kiều vẫn đang rất đỏ mặt mà ừ cho xong chuyện.