Trương Miễu Miễu cũng biết cái tin tức này nên hóng hớt lên các trang mạng dò xem tình hình. Đúng là người mê cái đẹp nhưng vì bận học nên chỉ có thể lên mạng.
"Chúng tôi có thể xin ít phút của cô không?"
"Trả lời phỏng vấn của chúng tôi đi cô Trịnh."
"Mọi người nhường đường xíu, cô ấy vừa về nước không thể phỏng vấn được gì đâu." Quản lý của Trịnh Hy Hy liền ra mặt rẽ đường cho cô.
Nhưng đám phóng viên có vẻ như sẽ không bỏ qua cho Trịnh Hy Hy đâu. Bọn họ cứ đổ xô, chen lấn đường đi đến nỗi dày kín.
Trương Miễu Miễu cũng hóng hớt mà đưa máy ghé qua chỗ Giản Kiều cùng xem. Điều bất ngờ là Trịnh Hy Hy cởi chiếc khẩu trang cùng chiếc kính trên mặt xuống lộ ra một khuôn mặt thật sự rất trưởng thành và cuốn hút.
Cô ta xinh một cách khó tả chắc hẳn lại đốn tim các chàng trai có vợ lẫn độc thân đây.
"Woa, cái cô Hy Hy này cũng đẹp đó chứ tớ mà là đàn ông tớ cũng sẽ bị cái nhan sắc này đánh ngã thôi. Này Kiều Kiều cậu thấy sao?" Trương Miễu Miễu mắt chữ o mồm chữ a mà khen hết nước để.
Hoắc Thiếu Khanh ngồi cạnh cũng lên tiếng khinh bỉ "Sao với trăng gì, nhan sắc ăn được chắc. Cô ta từng phản bội Hoắc Thẩm Dịch thì về nước cũng không có cửa sống đâu."
Nghe lời này tâm trạng Giản Kiều lại một tệ hơn, thà không nghe thấy còn đỡ chứ mà nghe rồi thì không kiềm chế được.
"Cậu im lặng đi." Trương Miễu Miễu nhìn Hoắc Thiếu Khanh mà mắng mỏ.
"Chị Huyền, để em nói với mọi người một vài lời đi không sao đâu." Trịnh Hy Hy nhìn cô quản lý mà nói với giọng ấm áp. Nếu cô đã ra mặt thì Cẩm Huyền cũng không ngăn cản nữa.
"Chào mọi người, nếu mọi người muốn biết lần này tôi về nước là vì lý do gì thì tôi xin được chân thành trả lời là có hai lý do. Thứ nhất bố mẹ tôi đang ở trong nước, tôi muốn về đây khởi nghiệp. Thứ hai là lần này tôi về là để gặp một người rất quan trọng đối với tôi. Những gì nên nói tôi cũng nói rồi mong mọi nhường đường ạ, tôi còn có việc gấp." Trịnh Hy Hy nở nụ cười dịu dàng khiến ai ai cũng như điếu đổ trước cô.
Ống kính vô tình quay về một hướng khác, Trương Miễu Miễu cũng tinh mắt chú ý đến rồi vỗ vào vai Giản Kiều mà nói nhanh "Này Kiều Kiều, đây không phải là Hoắc Thẩm Dịch sao? Mình thấy giống lắm không đời nào sai được."
Giản Kiều nghe thấy cái tên Hoắc Thẩm Dịch thì quay đầu nhìn vào màn hình, ánh mắt như phát hiện ra thứ gì đó. Trịnh Hy Hy cũng chạy về phía hắn, khiến mọi người bắt đầu bàn tán đủ điều.
………………
Hoắc thị.
"Hoắc Thẩm Dịch, anh chờ em với có cần phải đi nhanh thế không?" Trịnh Hy Hy bám lấy người đàn ông không tha.
Hoắc Thẩm Dịch cũng không màng gì đến mà sải bước đi về phía căn phòng làm việc. Mấy cô nhân viên lại được phen thảo luận sôi nổi.
"Trịnh Hy Hy? Cô ấy vừa về nước sao?"
"Ừ vừa về sáng nay, nghe nói là về gặp người quan trọng chắc chắn là chủ tịch của chúng ta rồi. Không phải trước đây hai người họ cũng vậy sao, suốt ngày quấn lấy nhau."
"Thế cái cô tiểu thư lúc trước thì sao nhỉ?"
"Thì là tình nhân thay thế chứ sao, cô nghĩ gì mà chủ tịch chúng ta lại có thể yêu một cô gái mới mười tám tuổi chứ."
"...."
Trịnh Hy Hy đi đến cạnh Hoắc Thẩm Dịch mà cố ý ngả vào người hắn, cô lại không biết người đàn ông mình đang muốn có ý đồ xấu xa này bây giờ lại dị ứng với phụ nữ rất nghiêm trọng.
Hắn vội đẩy cô ra mà buông lời lạnh nhạt "Đã đi rồi thì quay về đây làm gì?"
Trịnh Hy Hy khó hiểu nhìn Hoắc Thẩm Dịch mà nói "Còn không phải là vì để gặp anh à, em về rồi thì sẽ không đi nữa. Trước đây là vì tình thế ép buộc thôi."
Hừ, gặp hắn? Chính cô là người đẩy hắn vào một khoảng thời gian thừa sống thiếu chết như vậy mà bây giờ lại về đây mà nói những cái lời như là bị ép buộc thôi sao.
"Cô đừng có mà giở cái giọng giả tạo đó ở đây, chẳng ai ép buộc được cô nếu cô không muốn cả. Từ nay có thể cút khỏi tầm mắt tôi được rồi." Hoắc Thẩm Dịch cứ thế vứt cho Trịnh Hy Hy những lời vô tình.
Có lẽ một người đàn ông đã bị tổn thương chính người con gái mình yêu gây ra là cái cảm giác đau nhất. Có thể chết không phải là thứ đau đớn nhất mà chính là sự phản bội.
Trịnh Hy Hy không thể nghĩ rằng Hoắc Thẩm Dịch lại hận mình đến mức này nhưng cô đã nhất quyết quay lại nước để chiếm lấy người đàn ông này thì không bao giờ bỏ cuộc ngay từ vòng đổ xe được.
"Hoắc Thẩm Dịch anh đừng tưởng em dễ thay đổi như vậy, bao lâu nay ở nước ngoài em vẫn không thể quên được anh. Lần này về nước em nhất định không phải có được anh, hừ." Cô ta tức giận dứt lời mà bỏ đi.
Hoắc Thẩm Dịch như rơi vào trầm tư, hắn ngã người về phía sau dựa vào chiếc ghế mệt mỏi mà khép đôi hàng mi.