"Trinh Trinh, cậu sao vậy?" Một cô bạn thấy hơi kì lạ nên hỏi, rõ rành rành là lúc nãy còn ra oai lắm cơ mà giờ lại khép nép thế này thì ai mà không tò mò cho được.
Nghe thấy cái tên này hai người đàn ông lại như nghe thấy kẻ thù truyền kiếp vậy. Bạch Kiến Sinh nhìn mãi mới để ý ra là Giản Trinh Trinh đang nấp sau lưng của ông giám đốc kia.
Anh không nóng vội mà từ từ chọc tức cô ta "Lại là cô, lần trước đúng là tha cho cô quá dễ dàng rồi phải không? À mới thế mà có thêm bạn mới rồi à, đúng là thay bạn như thay áo nhỉ?"
"Anh...anh, lần này ở chốn đông người như thế để xem các người có dám làm gì không?" Giản Trinh Trinh lắp bắp nói.
Hoắc Thẩm Dịch bước lên một bước quay người ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ kéo Giản Trinh Trinh ra trước mặt.
Cô ta la hét lên "Thả tôi ra, thả ra."
"Im mồm, đừng để Hoắc Thẩm Dịch tôi phải ra tay với phụ nữ." Hắn nghiến răng kiên nhẫn nhìn Giản Trinh Trinh hạ giọng mà nói. Một luồng điện như rạch qua sóng lưng của từng người ở đây.
Không ai dám nói thêm lời gì, bỗng từ xa một người đàn ông tuổi cũng khá cao rồi chạy lại. Mồ hôi ướt đẫm hết cả khuôn mặt, quỳ gối xuống sàn nhà mà van xin "Hoắc...Hoắc thiếu...xin anh đừng mua lại gia sản nhỏ này của tôi. Anh bảo tôi làm gì cũng được chứ đừng làm như vậy."
"Hoắc Thẩm Dịch, anh lại làm gì rồi? Không đến nỗi vậy chứ, mau bảo ông ấy đứng dậy đi." Giản Kiều thấy một người già như vị chủ tịch này lại quỳ trước mặt mình như vậy cứ thấy sao sao. Cô cũng không muốn làm một người già khó xử.
Trương Miễu Miễu cũng không kém nên đành tiến lại đỡ ông đứng dậy. "Ông không cần làm như vậy đâu, nhưng nhân viên của ông lại rất khinh rẻ người khác. Vì tình nhân mà bắt nạt những khách hàng thì sau này ai dám đến cái trung tâm thương mại này nữa chứ."
"Vâng, vâng để tôi đuổi việc cái tên này. Cầu xin Hoắc thiếu và Bạch thiếu nương tay đừng mua lại cổ phần của tôi được không?" Chủ tịch của trung tâm liên tục nài nỉ.
Nhưng Bạch Kiến Sinh lại chẳng hay biết đến việc mua lại cái trung tâm này một tí nào. Anh nhìn qua Hoắc Thẩm Dịch thì mới hiểu thì ra là lão bạn này làm.
"Đuổi việc thì dễ dàng quá, nên cho hắn tàn phế để sau này tránh việc ra khỏi nhà làm loạn." Không một chút nương tình Hoắc Thẩm Dịch cứ thế mà buông ra những từ ngữ ghê rợn.
"Anh, chị đó lúc nãy liếc em huhu em sợ lắm." Đào Đào cũng bỗng chốc khóc ầm lên. Bạch Kiến Sinh cùng Trương Miễu Miễu thay nhau dỗ mãi, đúng là không biết trời cao đất dày mà. Nếu mà để bố mẹ anh biết được Đào Đào khóc sưng hết cả mắt thì coi chừng lại được vứt ra lề đường ngủ quá.
"Lặng đi Đào Đào, anh giúp em liếc lại cô ta. Nhắm mắt lại đi, bịt tai nữa trẻ con đừng nên thấy những thứ này." Nghe lời anh mình cô bé cũng làm theo. Bạch Kiến Sinh cho người lôi Giản Trinh Trinh ra ngoài mà nói "Đưa cô ta về Giản gia trả cho Giản Việt Bằng, bảo bọn họ nên dạy lại con gái đi. À mà trước khi trả các người biết nên làm gì rồi đó."
Tuân lệnh như sơn, mặc cho Giản Trinh Trinh có la hét đến rát cổ thì cũng phải chịu hình phạt này. Vì cô ta dám đụng đến đứa em mà cả nhà ai cũng thương yêu, còn có cô vợ nhỏ anh chưa lần nào dám nặng lời nữa.
Về phía cái tên tổng giám đốc thì Hoắc Thẩm Dịch cũng cho người làm hắn tàn phế, đủ sống một đời đau khổ rồi.
Vì Giản Kiều khuyên anh nên tha cho vị chủ tịch trung tâm nên ông ấy cũng hứa tạo thẻ vip giảm giá các mặt hàng cho hai cô nhóc là năm mươi phần trăm. Mọi người sau khi được chiêm ngưỡng một vụ việc đầy tính kịch tính thì dần tan ra ai về chỗ nấy như chưa có chuyện gì.
………………
"Sao không dùng thẻ mà lại để bị người khác làm nhục như vậy? Tiền tôi cô không nỡ tiêu hay là không muốn tiêu." Hoắc Thẩm Dịch mạnh miệng mà nói.
Giản Kiều chẳng thèm trả lời ấy, cô cứ mặc kệ cái tên này vì hắn cứ hở là lại đem quyền thế ra bắt nạt người khác. Ví dụ như chuyện hắn thu mua cái trung tâm thương mại này vậy, chắc cũng chỉ có hắn là thừa tiền nên mới làm vậy thôi.
Cô cũng chưa từng thấy ai như vậy bao giờ, đúng là bá đạo mà hơi quá. Giản Kiều cũng biết ơn anh lắm, lúc nào cô gặp nguy hiểm là hắn đều kịp đến cạnh cô giải nguy. Nói thế chứ ở cạnh người đàn ông này một thời gian rồi cô cũng chẳng thấy hắn giống như lời đồn cho lắm. Nói chung vẫn chưa đến nỗi vô phương cứu chữa.
"Kiều Kiều hay là đừng đến thư viện nữa, Đào Đào không chịu cho tớ đi con bé đang rất hoảng sợ chuyện lúc nãy." Trương Miễu Miễu bế cô em gái của Bạch Kiến Sinh trên tay rồi nhỏ giọng nói.
Thôi thì không đến thư viện nữa cũng được, về nhà tự ôn lấy thôi chứ biết sao. Ngày mai thi rồi cùng lắm tối ngủ tầm ba mươi phút là được.
"Vậy thì cậu về nhà cùng với con bé đi, rồi có gì không hiểu chúng ta hỏi Vương Nam sau cũng được." Giản Kiều nói.
"Hoắc Thẩm Dịch không phải có bằng tiến sĩ sao? Tôi cũng có bàng thạc sĩ đó, sao các cô không hỏi?" Nghe Giản Kiều nhắc đến cái tên của người đàn ông khác làm Bạch Kiến Sinh nổi cơn ghen mà khoe khoang thành tích học tập một thời của mình.
Trương Miễu Miễu cùng Giản Kiều bốn mắt nhìn nhau mà đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng bạn học Trương vẫn không quên than vãn, quở trách Bạch Kiến Sinh "Thật sao, thế không nói sớm mất công cả tuần nay tôi chạy vạy đi hỏi bài mấy anh học bá."
Hả? Học bá? Rõ ràng là không thể sánh bằng người thật giá thật trước mắt này được. Còn không nhận cơ hội về nhà hỏi bài sao. Trương Miễu Miễu kéo Bạch Kiến Sinh mà về trước. Cô cũng không quên quay người nháy mắt với Giản Kiều một cái như có hàng trăm hàng nghìn ý trong đấy rồi buông lời chào tạm biệt.
Để lại Giản Kiều cùng Hoắc Thẩm Dịch ở giữa chốn người đông gió thổi này. Giản Kiều đến giờ vẫn không tin người đàn ông bên cạnh mình lại giỏi đến vậy, đúng là lâu nay cô thật sự không để ý. Hắn đã làm được CEO của một tập đoàn lớn khi còn trẻ thế này thì đương nhiên phải giỏi rồi.
"Nhìn đủ chưa?" Hoắc Thẩm Dịch buông lời làm Giản Kiều có chút ngại mà quay mặt đi. Anh bế cô lên xe mà rời khỏi trung tâm thương mại.