Hứa hẹn vào một ngày không xa nào đó Chitile sẽ đến đất nước Trung Hoa để thăm cô. Bà cũng xin nhận cô làm con nuôi rồi, thái tử cũng đã đồng ý vì anh không muốn làm bà buồn.
Còn về người cha của Phù Đổng Trác tại sao vẫn chưa lộ diện thì mong mọi người cứ từ từ đoán sau.
"Sao không để trời sáng rồi hẵng về." Giản Kiều lơ mơ hỏi.
Hoắc Thẩm Dịch lại vuốt tóc cô rồi nhỏ giọng "Trong bang có chuyện cần xử nên anh phải về sớm, lần sau anh đưa em đi chơi lâu hơn."
Giản Kiều nghe từ 'đi chơi' được thốt ra từ chính miệng của người đàn ông này mà bất giác run nhẹ. Thôi thì ở nhà có lẽ sẽ hơn nhiều chứ đi chơi mà bắt leo từ chân núi lên đỉnh núi rồi lại quay về như ở Anh thì chắc không sống nổi mất.
"...." Giản Kiều bỗng dưng im hơi lặng tiếng hẳn.
………
Sau khi về nước, Hoắc Thẩm Dịch và Bạch Kiến Sinh suốt ngày đều không thấy bóng dáng ở đâu. Giản Kiều và Trương Miễu Miễu cũng có hỏi nhưng bọn họ không nói gì mà chỉ bảo hai cô cứ việc thích đi đâu thì đi.
Đặt lịch hẹn hôm nay đi shopping, Trương Miễu Miễu lại ghé qua biệt thự của Hoắc Thẩm Dịch đón cô nhóc nhỏ kia.
"Ái chà, hôm nay lại ăn mặc đẹp thế. Cái gu của cậu lại ngày càng vượt xa lúc trước rồi." Trương Miễu Miễu cứ sơ hở là lại trêu chọc cô bạn của mình.
Giản Kiều không ngại mà quay sang nhìn Trương Miễu Miễu mà tự hào nói "Gu của Hoắc Thẩm Dịch đó, anh ấy sắm tận cả siêu thị váy vóc, quần áo hàng hiệu trong biệt thự cho mình rồi bắt mình phải biết phối đồ cơ mà."
Nghe mà muốn được như thế đến biết bao, mặc dù cái tên Bạch Kiến Sinh ga lăng cũng thường xuyên mua thứ này thứ nọ cho cô nhưng vẫn thấy không thể nào bì được một phần với sự hào phóng của Hoắc Thẩm Dịch.
"Cậu đúng là sướng nhất rồi, vừa có người đàn ông yêu chiều hết mực lại còn sắp được làm mẹ, thế thì còn gì bằng nữa. Lại không bù cho mình đây." Sự than thở bay bỗng trong không gian nhỏ bé của cô gái mới mười tám đã làm cho tên đàn ông nào đó cảm nhận được từ xa.
Đó là thật giao cách cảm mà mọi người thường hay nói đấy.
Giản Kiều cũng không biết nói thế nào nhưng việc đầu tiên mà cô biết là cô bạn ngồi cạnh này vẫn còn sự đề phòng rất cao với Bạch Kiến Sinh.
"Cậu thử suy nghĩ cho Bạch Kiến Sinh thử đi, hai người cũng định sẵn là sẽ kết hôn rồi. Thử mở lòng đón nhận xem sao, anh ấy cũng đâu đến nỗi nào có khi lại hơn hẳn nhiều người khác đó." Giản Kiều tâm sự với Trương Miễu Miễu một lúc rồi hai người bắt đầu đi vào trung tâm mua sắm.
Mua hết thứ này qua thứ khác, thử hết một lượt các mẫu thiết kế mới nhất ở trong tiệm.
"Các cô gói lại giúp tôi nha, tôi đi quẹt thẻ." Giản Kiều nhanh miệng nói.
"Thôi đừng, Bạch Kiến Sinh cũng đặt thường xuyên cho mình mà." Trương Miễu Miễu biết Giản Kiều là muốn mua cho mình nên cô vội từ chối.
Nhưng ý đã quyết thì không thay đổi, Giản Kiều vẫn cứ quẹt thẻ trả tiền. Mấy cô nhân viên ở quầy tính tiền cũng hoa mắt với chiếc thẻ đen không giới hạn của cô, mà thầm ao ước một ngày nào đó mình cũng có được nó.
"Không sao, tình bạn của chúng ta còn đáng giá gấp trăm nghìn lần số tiền mình vừa tiêu đây. Nhưng mà đây là thẻ của Hoắc Thẩm Dịch nên cậu đừng lo." Giản Kiều oai phong nói nhưng lòng không khỏi lo lắng.
………
Ting! Thông báo số tiền bạn vừa quẹt là một trăm đô, số tài khoản là xxx....
Hoắc Thẩm Dịch đang xử lý công vụ trong bang thì điện thoại tự dưng rung lên. Theo quán tính hay một lý do nào đó khiến người đàn ông đưa mắt dò xét.
"Hừ, cuối cùng thì cũng chịu dùng tiền của mình rồi à." Hoắc Thẩm Dịch nhếch môi, một đường cong sắc sảo như lưỡi dao hiện lên trên khuôn mặt cứ thế dọa sợ tất cả mọi người.
Đang vui nên anh ta liền giảm hình phạt cho mấy tên thủ phạm kia một mạng.
Bạch Kiến Sinh đi đến vô vai người anh em của mình rồi hỏi xem lý do về việc quyết định hồi nãy.
Nhưng anh lại chỉ nhận lại một câu nói vô tâm "Bí mật."
Sau một ngày ẩn hiện không rõ thì hai người đàn ông cuối cùng cũng biết tìm đường về nhà với vợ.
Bạch Kiến Sinh vừa đến cửa thì đã thấy Trương Miễu Miễu cùng Đào Đào đang xem đồ rồi cười rất tươi.
Anh sải bước đi đến rồi ngồi xuống, dựa lưng vào ghế như muốn được hỏi han. Nhưng điều khiến người ta không thể hiểu nổi là anh lại được xem như vô hình, hai cô nhóc kia đều chẳng để tâm đến anh một chút nào.
"Hừm, hai người đang làm cái gì vậy?" Bạch Kiến Sinh hỏi.
"Anh không thấy à." Trương Miễu Miễu vô tình buông lời khiến người đàn ông bực mình cứ thế mà bỏ đi.
Vừa đi vừa đưa chân đá vào mấy cái đồ chơi đang văng vải trên sàn nhà rồi còn bơ luôn cả tiếng chào hỏi của mấy cô giúp việc.
'Đúng kiểu người gì đâu luôn mà, mình đi đâu về cô ấy cũng không thèm hỏi mà chỉ chăm chăm vào mấy thứ...à thì hai người đó đang làm gì vậy nhỉ?' Bạch Kiến Sinh tự dưng phát hiện ra bản thân mình mới chính là kẻ vô tâm.
Tác giả thật sự cũng chắp tay lạy anh chàng này.