Hoắc Thẩm Dịch ngang nhiên văng ra mấy lời "Ít nhất tôi còn có mà khoe, hơn cậu nhiều."
Giản Kiều thấy ngại thay rồi đó nhưng vừa bị tên kia dày vò xong đứng xuống thật sự rất khó. Cô nhéo vào cơ bụng Hoắc Thẩm Dịch một cái, anh cảm giác được cơn đau truyền đến nên hướng ánh mắt xuống nhìn cô.
"Đau đấy, lỡ người đàn ông của em bị thương thì phải làm sao?" Hoắc Thẩm Dịch lại bắt đầu nũng nịu, cái bản tính này chắc không phải là mới học từ ai đó nhỉ?
Giản Kiều làm ngơ, không đếm xỉa đến câu hỏi của anh vừa hay Lục Bắc Kì đi ra.
"Sao hai người cũng ở đây? Thần giao cách cảm hay gì mà cả Trương Miễu Miễu và Giản Kiều đều có tin vui cả vậy không biết." Lục Bắc Kì thở phào nhìn qua nhìn lại rồi lên tiếng.
Giản Kiều thì không lạ gì nhưng Bạch Kiến Sinh có vẻ khá châm hiểu, anh hỏi lại "Ý cậu là sao, vợ tôi bị làm sao?"
'Haiz, tức quá nói thế rồi mà còn không hiểu nữa à, tên này vừa tẩy não hay gì?' Một đợt mắng mỏ xảy ra trong đầu người đàn ông họ Lục.
Anh xin trịnh trọng nói rõ hơn cho cái tên họ Bách hiểu "Trương Miễu Miễu có thai, cũng tầm hai ba tuần gì đó rồi. Hai người ở bên nhau lâu thế rồi mà nhỉ, không lẽ hai người..."
"Cậu đừng có mà lắm lời, tôi chỉ cần biết vợ tôi cũng mang tại là được...huhu, cuối cùng cũng không thua tên họ Hoắc kia rồi. Tạ ơn trời, tôi phải đi gặp vợ với con tôi đã." Bạch Kiến Sinh đẩy cửa đi vào phòng bệnh với tâm trạng vui tận mây trời.
Giản Kiều bật cười vì không thể nhịn được, cô không ngờ đàn ông người nào người nấy có con đều vui đến như này. Hoắc Thẩm Dịch lúc trước cũng vậy nhưng bây giờ thì lại ghen luôn cả chính con mình.
………
Sáng hôm sau, Giản Kiều nấu cháo muốn mang qua cho Trương Miễu Miễu thì bị Hoắc Thẩm Dịch ngăn cản. Anh không cho cô đi vì cô cũng đang mang thai, mẹ anh dặn rồi. Phụ nữ mang thai cần phải được nghỉ ngơi đầy đủ, ít đi đường xa vẫn hơn tránh mệt.
Bởi vậy nên Hoắc Thẩm Dịch không muốn Giản Kiều đi, anh sai Quan Vũ đưa cháo đến bệnh cho Bạch Kiến Sinh.
Ngày thêm ngày mai có một chuyến đến Mĩ, Hoắc Thẩm Dịch liền đẩy sang ngày hôm nay. Đặt sẵn vé máy bay trước đó rồi, chỉ chờ Hạ Vy chuẩn bị đồ cho Giản Kiều nữa là được.
Giản Kiều thấy tò mò vì hành động lần này của Hoắc Thẩm Dịch nên mới không kiềm được lên tiếng hỏi "Sao lại chuyển ngày đi Mĩ thế?"
Hoắc Thẩm Dịch ung dung nói "Tạo bất ngờ cho em."
Chỉ thế thôi, một lý do ngắn ngủi đúng là làm người ta thêm tò mò. Có bất ngờ gì ngoài việc đi gặp người thân không chứ?
Quan Vũ sau khi đến bệnh viện thì lại phải đón Hoắc Thẩm Dịch và Giản Kiều đến sân bay. Cao Lãnh cũng đang ở Mĩ nên Hoắc Thẩm Dịch đã hẹn trước lịch sang đấy.
Đến nơi sẽ có người mình đón tiếp chu đáo. Sau vài tiếng bay lượn trên không thì cuối cùng cũng tới nơi cũng đã tối hẳn. Bởi múi giờ của hai nước vốn chênh lệch quá nhiều.
Giản Kiều ngủ say trong vòng tay của người đàn ông, bởi cô an tâm yên giấc đến vậy là vì cô biết Hoắc Thẩm Dịch là người có thể bảo vệ cô chu toàn ở mọi mặt.
Không nỡ đánh thức cô nhóc, anh bế cô xuống máy bay rồi lên một chiếc xe. Cảm nhận được sự thay đổi của môi trường cũng như độ êm của phương tiện Giản Kiều từ từ mở mắt. 𝑅a chươ𝐧g 𝐧ha𝐧h 𝐧hấ𝘁 𝘁ại ﹎ 𝘁r𝙪m𝘁r𝙪𝗒𝓮𝐧﹒𝖵𝐍 ﹎
"Dịch, Đến Mĩ rồi à." Giản Kiều mơ màng hỏi.
Hoắc Thẩm Dịch nghe thấy cô gọi tên mình thì im lặng một lúc, đây đúng thật là lần thứ hai cô gọi tên anh. Thường thì cứ gọi thẳng cả họ lẫn tên thôi, mà nghĩ lại thấy tức đáng ra cô phải gọi anh như này lâu lắm rồi chứ.
"Bây giờ về khách sạn nghỉ ngơi trước đã mai anh đưa em đến nơi này." Cúi người dựa vào vai cô như kiểu đã quá mỏi mệt sau đoạn đường dài, lại còn tê rụ hết cả tay nữa.
Giản Kiều cũng vô về anh bằng cách tặng anh một nụ hôn, đỏ mặt quay đi hướng khác không chịu được sự dò hỏi, ngạc nhiên từ tên đàn ông kia.
Tên vệ dĩ mà Cao Lãnh sắp xếp cũng được ăn một bữa cơm từ thiện rất hoàn hảo mà không dám mở miệng phân minh khen, chê.
………
Đêm qua có vẻ hai người đó rất ngoan, không làm chuyện gì thái quá cả. Chắc có lẽ Hoắc Thẩm Dịch sợ sáng sớm Giản Kiều sẽ không dậy được khỏi giường như hôm trước.
Giản Kiều không biết Hạ Vy tại sao lại sắp xếp cho mình mấy bộ quần áo kiểu dáng nữ hoàng như này nữa. Rõ là đi Mĩ chỉ để gặp người thân thôi mà có cần làm quá đến thế không.
"Dịch, giúp em kéo khuy cài phía sau với." Giản Kiều gọi tên người đàn ông đang ăn chăm chú bấm làm việc. Lễ phục hôm nay cô chọn là một chiếc đầm dài, đường ren chỉ may không quá phức tạp cho lắm. Lại là màu xanh dương sáng, càng tôn lên vẻ đẹp cho người con gái.
Hoắc Thẩm Dịch nghe thấy tiếng vợ mình gọi thì đi tới, bàn tay ấm áp chạm vào làn thịt mềm mại khiến cô bỗng dưng nhột.
"Vừa sáng thôi đó, đừng có mà hở tí là động tay động chân chứ." Giản Kiều nhảy dựng cả lên, quay lại nhìn người đàn ông sau khi đã cài kéo khóa.
Hoắc Thẩm Dịch chỉ vào má rồi lại liếc mắt đưa ý, ngấm ngầm hiểu ra phần nào rồi. Cô nhón chân đặt một nụ hôn lên, vừa nhẹ nhàng vừa mong chờ được đáp trả.
Nhưng Hoắc Thẩm Dịch lại lừa cô, anh không chịu dừng lại tại đây đâu. Cứ thế mà bế xốc cô lên mà trao nụ hôn nồng nhiệt.