Thiết nghĩ cô cũng có cái tài nấu ăn hay là chuẩn bị cho người đàn ông này một bữa thịnh soạn vậy. Tắm rửa sạch sẽ xong cô liền lao thẳng vào bếp.
Tư Kim Chung thấy cô mặc tạp dề lên người theo quán tính trầm giọng hỏi "Cháu làm gì vậy?"
"Cháu muốn làm cơm cảm ơn Hoắc Thẩm Dịch, dù gì anh ấy cũng giảng bài giúp cháu cả đêm rồi." Giản Kiều cũng không giấu diếm gì mà nhẹ nhàng buông lời.
Vừa nghe đến đây thì ông Tư liền cảm thấy ấm lòng nhưng vẫn rất lo lắng liệu cô có biết nấu ăn không? Thấy Giản Kiều quyến tâm đến vậy ông cũng không nỡ ngăn cản cô thay vào đó mà phụ giúp chút nào hay chút đó vậy.
Một vài đĩa thức ăn ngon dần được bày lên bàn, mùi thơm tỏa ra từ chúng đúng là khiến người ta vừa ngửi đã muốn thưởng thức ngay.
"Giản Kiều này chắc là cháu phải mang đến công ty cho thiếu gia rồi, hôm nay ngài ấy mở cuộc họp cổ đông chắc không có thời gian ăn trưa với về sớm được đâu." Tư Kim Chung hơi bối rối mà nói.
"Vâng, để cháu mang đến công ty cho anh ấy cũng được." Giản Kiều cười tươi mà nói.
………………
Sau khi được vệ sĩ mà quản gia sắp xếp đưa đến công ty Hoắc thị. Giản Kiều bước xuống với một stylist giản dị những vẫn mang đầy khí chất của người nhà giàu vì đây đều là hàng hiệu mà Hoắc Thẩm Dịch mua cho cô.
"Xin chào! Cho tôi hỏi phòng của Hoắc Thẩm Dịch ở đâu vậy." Giản Kiều đi đến quầy lễ tân lịch sử hỏi.
Hai cô nhân viên nhìn Giản Kiều với ánh mắt dò xét, nghi ngờ mà phủi miệng cố ý muốn đuổi cô gái trước mặt đi. Cũng vì nhiều người đều đến giả danh là người phụ nữ của Hoắc Thẩm Dịch nên hai người này chẳng dám tin tưởng thêm một ai nữa, lại thêm việc lúc trước bị trách mắng chuyện của Giản Trinh Trinh đến giờ vẫn còn sợ đây.
"Cô có hẹn trước với chủ tịch của chúng tôi không ạ. Nếu không có hẹn thì mời cô rời đi cho." Cô nhân viên tên Nhân Nhân vẫn có gắng hỏi cô một cách lịch sự nhất.
Giản Kiều khá bất ngờ vì trước lúc đi không nghe thấy Tư quản gia dặn dò gì cả với lại cô cũng đâu có số điện thoại của Hoắc Thẩm Dịch.
'Giờ phải làm sao nhỉ không lẽ mang thức ăn về. Thế thì làm sao được, anh ấy cũng chưa ăn cơm trưa nữa.' Giản Kiều đang nghĩ ngợi thì Bạch Kiến Sinh từ đâu đi đến lên tiếng. "Giản Kiều sao em lại ở đây, không lên gặp lão Hoắc à?"
'Hả, cô ta quen Bạch thiếu?...Làm sao tôi biết được, cô hỏi thế tôi biết hỏi ai bây giờ.' Hai cô nhân viên bốn mắt nhìn nhau mà ra hiệu, nói chuyện nội tâm.
"Không phải gặp Hoắc Thẩm Dịch là phải hẹn trước sao, em còn đang nghĩ không biết làm sao mới gặp được anh ta nữa." Giản Kiều ngước nhìn Bạch Kiến Sinh mà nói. Cô không có ý trách móc hai cô nhân viên kia đâu, chỉ là sự thật thì không thể không phủ nhận.
"Thiếu phu nhân của các người đấy, lần sau đừng hỏi mấy cái câu này nữa." Bạch Kiến Sinh quay người liếc nhìn mấy người nhân viên đang hóng chuyện kia cùng hai cô nhân viên nghiệm giọng nói. Rồi dẫn Giản Kiều đi thang máy lên phòng của Hoắc Thẩm Dịch.
"Nghe thấy Bạch thiếu nói gì chưa?"
"Hình như cô gái đó là người phụ nữ của chủ tịch đó, lần sau hai người nhớ lấy."
"Thì cũng ai biết đâu, nhiều người cứ nhận vơ làm chúng tôi bị phạt rất nhiều lần rồi. Cẩn thận vẫn hơn." Cô nhân viên Nhân Nhân bĩu môi mà nói. Nghe cũng khá có lý biết đâu lại gặp thêm một người như Giản Trinh Trinh thì không phải mất việc hay sao.
Bạch Kiến Sinh đưa cô đến phòng của Hoắc Thẩm Dịch xong thì rời đi. Giản Kiều tò mò nên hỏi "Anh mới đến mà đã đi rồi sao."
"Anh đi họp, nhóc ở đó chờ lão Hoắc đi. À mà để anh gửi số điện thoại của lão Hoắc cho em nha, lần sau tìm cậu ta cho tiện." Bạch Kiến Sinh nói.
Giản Kiều cũng gật gật đầu đồng ý, cô đi dạo hết phòng làm việc của Hoắc Thẩm Dịch một lượt rồi lại ngồi lên chiếc ghế giám đốc mà ngủ đi lúc nào không hay.
Quan Vũ cùng một nữ nhân viên khác đi cùng Hoắc Thẩm Dịch về phòng, trên tay họ là cả một tập tài liệu giày đến nỗi không kể xiết.
"A! Người phụ nữ này ở đâu ra vậy, giám đốc Kim lấy tôi be khử trùng nhanh lên. Boss bị dị ứng với phụ nữ, cô ta lại dám ngồi lên ghế làm việc của boss là sao?" Quan Vũ sợ hãi mà hét lên gọi người phụ nữ đi cạnh mình nhanh tay lấy đồ giúp anh.
Hoắc Thẩm Dịch vừa về đến cửa đã thấy cảnh này thì liền cho Quan Vũ tránh xa bàn làm việc cửa mình. Hắn từ từ tiến đến mà nhìn kĩ cô gái to gan dám ngủ ngay trước thanh thiên bạch nhật tại phòng chủ tịch này.
"Hừ, đúng là gan không hề nhỏ đâu. Hai người ra ngoài đi tôi tự xử lý, khi nào cần hốt xác thì tôi gọi vào." Hoắc Thẩm Dịch buông một câu khiến Giản Kiều trong giấc mơ cũng phải rùng mình.
Hắn vẫn không gọi cô dậy mà tiến đến chiếc bàn đối diện. Mở máy tính ra, hắn vừa gõ được mấy dòng chữ thì ngửi thấy mùi hương gì đó rất thơm. Liếc mắt qua thì thấy một hộp cơm bốn đến năm tầng đang ở bên cạnh ấm trà.
Nhếch môi, một nụ cười hiện lên trên khóe miệng người đàn ông. Hắn không nói không rằng mà bày ra bàn ăn sạch. Lại không biết khi cô nhóc đó thức dậy lại có biểu cảm.gì đây. Đúng là một màn rất được mong chờ.