• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Thẩm Dịch muốn mạnh bạo mà ăn ngay người con gái trước mặt nhưng không được anh vẫn phải cực nhẹ nhàng mới được.

"Dịch...ưm...anh nhịn thêm ít ngày nữa không được sao?" Giản Kiều gọi tên người đàn ông đang sung mãn mà thốt lên ý van xin.

Nhưng anh ta đã nhịn tận mấy tháng rồi làm sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy được. Nhìn cách chọn bộ ren trên người cô là đã đủ hiểu con người này muốn làm gì ngay từ đầu rồi.

"Không được, anh phải làm chuyện này cho mấy nhóc trong bụng em biết được bố nó không dễ dàng gì nhường mẹ cho nó đâu. Thế nên nói gì cũng vô dụng thôi."

Hoắc Thẩm Dịch nghiến răng nói ra được những lời khiến ai nghe cũng phải mắc cười. Đến cả Giản Kiều cũng không ngờ được cái tên này lại ghen với cả con mình luôn đấy.

"Nhưng..." Giữ miệng cô lại vớ bàn tay lớn, anh cứ thế mà xen vào "Không nhưng nhị gì hết, đảm bảo không làm mấy nhóc này chui ra sớm hơn dự định đâu mà lo."

Nói rồi người đàn ông thô bạo chiếm hữu thân thể người con gái, đôi môi thoắt qua hết nơi này đến nơi khác trên làn da để lại từng vết đỏ ửng.

"A...a..." Giản Kiều cảm nhận được cái thứ to lớn đang len lỏi, cố tình xâm chiếm lãnh thổ bên dưới một cách nhẹ nhàng. Trấn an cô bằng một nụ hôn nồng nhiệt, đôi môi quấn lấy nhau không rời cho đến khi người con gái bắt đầu thở gấp.

Mồ hôi bắt đầu ứa trên làn da của hai con người trong căn phòng đầy ám muội, với thân thể trần truồng không cách gì tả xiết. Phải nói thân hình này nhìn mờ mờ ảo ảo lại như được đúc ra từ khuôn tranh độc nhất thiên hạ, đẹp vô cùng.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vụt qua khiến hành trình sung sức của Hoắc Thẩm Dịch quấy nhiễu. Anh bế cô cùng tiến đến lấy chiếc điện thoại.

Đôi chân thon gọn quấn qua hông người đàn ông, bên dưới vẫn ra vào nhộn nhịp, bên trên thì nhân lúc vừa đi vừa ngào ngạt hương ngọt từ khoang miệng.

Dứt môi một lúc "Alo, cậu nên nói chuyện gì đó thật quan trọng hoặc ngày mai cậu sẽ xong đời."

Đe dọa cả Bạch Kiến Sinh nhưng nhìn tên bên kia có vẻ cũng không ổn lắm, anh ta gấp gáp tìm Giản Kiều trong đêm là sao. Trong đầu Hoắc Thẩm Dịch vụt qua dòng suy nghĩ có khi nào cái tên đó có ý gì với cô vợ nhỏ của mình không?

"Vợ tôi nhập viện rồi, mà Giản Kiều là bạn cô ấy nên tôi mới gọi cho cậu đó. Tôi mà có số điện thoại Giản Kiều thì lại không gọi cho cậu rồi." Bạch Kiến Sinh hốt hoảng nói nhưng vẫn có ý khiêu khích anh bạn của mình.

Haha, được lắm phá vỡ đêm xuân của anh rồi còn đòi xin số điện thoại của vợ anh à. Chú em được lắm, để xem lúc nào gặp anh có cho chú một trận hay không.

Nghe thấy Trương Miễu Miễu vào viện trong đêm, Giản Kiều bắt đầu lo lắng lên, cô cuống cuồng mà hỏi "Cậu ấy bị sao...lúc chiều rõ là đang rất khỏe mà."

Vẫn chưa hồi sức lại kịp nên Giản Kiều có chút hụt hơi, có lẽ đầu dây bên kia cũng hiểu ra được một số chuyện rồi.

"Cô ấy tự dưng đói bụng nên tôi sai người mang đồ ăn lên phòng cho cô ấy. Ai ngờ vừa ăn miếng trứng thì đã bắt đầu nôn tháo nôn thóc rồi. Cũng không biết làm sao nữa, bác sĩ đang khám cho cô ấy ở bên trong." Bạch Kiến Sinh kể lại mọi việc một cách tóm gọn nhất, chứ kể dài dòng thì đâm ra lâu nhâu.

Giản Kiều hiểu rồi, cô mừng thay cho Trương Miễu Miễu với Bạch Kiến Sinh thì có. Lúc sáng cô bạn đấy còn than thở chưa thấy động tĩnh gì nhưng lại xảy ra quan hệ với Bạch Kiến Sinh rất lâu rồi. Nhưng bây giờ thì có rồi đó đỡ vịt hẫng.

"Cậu ở đó mà chờ đi, tôi với vợ tôi không rảnh mà lo chuyện nhà cậu đâu. Cup máy đây." Giản Kiều còn chưa kịp nói gì thì Hoắc Thẩm Dịch đã vội dừng ngay cuộc điện thoại.

Tính bắt đầu tiếp chuyện đang làm giở thì Giản Kiều ngăn lại "Giờ em muốn đến bệnh viện."

"Không được, em còn chưa làm cho anh chưa thõa mãn." Hoắc Thẩm Dịch không có liêm sỉ mà buông lời.

"Mai bù được chưa, giờ thì có thể đưa em đến bệnh viện không hay để em nhờ Quan Vũ." Giản Kiều nói.

"Anh nào dám để vợ anh cho tên khác đưa đón chứ từ nay anh sẽ là tài xế riêng cho Giản tiểu thư...à không phải gọi là Tần tiểu thư chứ nhỉ." Hoắc Thẩm Dịch nịnh nọt một trận xong cả hai người cùng đi đến bệnh viện.

………

Biết tin Bạch thiếu đến bệnh viện tất cả nữ ý tá đều bu lại mà nhìn ngắm nhan sắc trời ban của anh. Tiếng bàn tán qua lại của bọn họ đã gây chú ý đến anh nhưng anh làm gì có tâm trạng quan tâm cơ chứ.

"Cô xem lần trước là Hoắc thiếu lạnh lùng trong truyền thuyết đưa vợ đi khám thai, lần này Bạch thiếu lại đến đây để làm gì chứ? Bệnh viện của chúng ta cứ liên tiếp đón nhiều nhân vật có máu mặt đúng là lạ."

"Tôi nói các cô nghe, lúc nãy tôi thấy anh ấy bế một người phụ nữ vào bệnh viện đó. Trong có vẻ cũng rất hốt hoảng y như Hoắc thiếu trước đó đưa vợ đi khám thai vậy. Không lẽ..."

"Lẽ gì mà lẽ, nhường đường cho Hoắc thiếu đi." Một tên vệ sĩ không thương hoa tiếc ngọc gì đã ngắt lời người ta rồi còn mắng nữa.

Chấn động một phen, vừa mới nhắc luôn mà đã đến rồi sao? Đúng là không thể kiềm lòng được, phải ngắm nhìn người ta từ xa mà không bao giờ có thể với tới.

Hoắc Thẩm Dịch bế cô vào thẳng bênh viện trước bao nhiêu ánh mắt ganh tị tột cùng. Bạch Kiến Sinh ngao ngán hết chỗ nói mà, có cần phải phô trương tình cảm nơi công cộng thế không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK