"Sáng sớm tiểu thư vẫn còn ở đây ạ, bọn ta... bọn ta cũng không rõ." Nha hoàn biết sao đáp vậy.
Khương Đồng Đình nổi điên.
Ông ta đi tới trước bàn trang điểm cầm tờ giấy kia lên, lúc này ông ta mới phát hiện ra đây là một bức thư.
"Cha, cuộc hôn nhân này, con hối hận rồi."
"Con muốn vào tông tu hành, cho nên thứ cho con không thể làm tròn đạo hiếu, mong cha bảo trọng."
"À phải rồi, con học những thứ này từ Trần Phong, cha muốn tìm thì tìm hắn ấy, không liên quan gì tới con hết, ha ha"
Ba hàng chữ thoải mái lưu loát vô cùng, toát lên vẻ hào hiệp và thẳng thắn, thậm chí là không chút luyến lưu.
"Ha ha cái đầu con."
Nhìn ba hàng chữ đó, Khương Đồng Đình tức giận tới mức không nói nên lời.
Nói chuyện trao đổi mua bán chắc? Nói xong còn không có một câu oán thán gì.
Ông đây huy động ba vạn ám vệ, tới khi quay đầu lại, vậy mà chỉ đổi lại một tờ giấy thôi sao?
"Mẹ nó chứ..." Khương Đồng Đình tức giận chửi bới như tát nước.
Nhưng mà còn chưa kịp thốt ra câu nào đã cảm thấy không đúng, ông ta nuốt xuống một lần nữa.
Mặt đỏ bừng lên, ông ta cắn chặt hàm răng, tức giận muốn nổ tung ra được.
Ở nơi khác.
Trần Phong đã rời khỏi trấn Thiên Tâm từ lâu, bước vào trong khu rừng rậm Thiên Tâm.
Từ nơi này đi thẳng là có thể ra khỏi ranh giới Ninh Quốc rồi.
Rừng rậm Thiên Tâm rất lớn, mấy dãy núi nhỏ trùng điệp nối đuôi nhau, nối liền với địa giới Linh Tiêu Tông, là một khu rừng rậm lâu đời đã đến mấy trăm năm, đại thụ ở đây xanh mướt chọc trời, cành lá sum xuê vươn rộng, giống như một tấm lưới lớn che trời, bao phủ xuống.
Bên trong khu rừng, yêu thú rít gào từng tiếng, thỉnh thoảng lại vang vọng ra ngoài, đầy rẫy nguy hiểm.
So với yêu thú trong rừng rậm ở Ninh Quốc, mức độ nguy hiểm của rừng rậm trước mắt này cao hơn chứ không hề giảm bớt, yêu thú ẩn nấp ở đây có cả Luyện Khí cảnh cho tới Thông Thiên cảnh.
Ngoài yêu thú ra, số lượng lính đánh thuê cũng rất nhiều, hỗn tạp đủ loại người cùng chiếm cứ nơi này. Mỗi ngày lại mai táng rất nhiều bộ hài cốt ở đây, có thể nói rằng, nơi đây cũng là bãi tha ma của nhóm lính đánh thuê.
"Từ nơi này đi ra là địa giới của Linh Tiêu Tông, cho dù thiếu ky của Ninh quốc mạnh hơn nữa thì cũng không dám tùy ý bước vào phạm vi địa giới của Linh Tiêu Tông." Trong lòng Trần Phong suy nghĩ.
Lần bước trong bóng tối nơi rừng rậm, ánh mắt hắn nhìn qua, thấp thoáng có thể thấy được rất nhiều yêu thú ẩn nấp xung quanh trong khu rừng.
Nhưng mà những yêu thú này có cảm ứng nhạy bén với cường giả, ánh mắt bọn chúng đầy kiêng kị, không dám tùy ý tới gần.
Thấy vậy, Trần Phong cũng không để ý nhiều hơn, hắn bay thẳng tới chỗ sâu nhất trong khu rừng rậm Thiên Tâm này.
Chỉ là, chưa kịp lao đi xa hơn,hắn đã mơ hồ cảm giác được, hình như phía sau có mấy bóng người, không ngừng tiếp cận về phía hắn.
Trong số những bóng người đó, có một người có sóng linh lực mạnh nhất, ngoài sóng linh lực này ra, hắn còn cảm nhận được có mùi Kiếm khí.
"Là mụ phù thủy Mai Trường Lâm sao?" Trần Phong nhíu mày.
Nếu Tả Huy và Bắc Vương có thể tìm tới đây, mấy người khác của Kiếm Vũ các cũng có thể đuổi tới.
Nghĩ vậy, hắn không dừng lại nữa, xông về nơi sâu nhất của rừng Thiên Tâm với tốc độ nhanh hơn.
Nhưng vào đúng lúc đó, ngay phía trước, bên trong khu rừng rậm bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Rất nhanh sau đó, một thiếu nữ trẻ tuổi khoảng chừng mười tám lao ra khỏi rừng cây, dáng vẻ trong veo dễ mến, quần trắng bị xé rách một nửa, lộ ra một vùng cảnh xuân, gương mặt thanh tú hốt hoảng và luống cuống. Ngoài ra, trên cơ thể mềm mại của cô gái còn có mấy vết thương.
Sau khi nhìn thấy Trần Phong, cô gái hơi ngẩn người, chẳng mấy chốc đã chạy tới trước mặt hắn như tóm được chiếc phao cứu mạng cuối cùng: "Công tử cứu ta với, xin công tử đấy, có người muốn giết ta."
Vừa nói, cơ thể mềm mại của nàng ta đã dán chặt vào, hai tay ôm lấy cánh tay của Trần Phong, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ mê người toát lên vẻ dụ hoặc, tội nghiệp nhìn về phía Trần Phong.
Cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp từ cánh tay, Trân Phong nhíu mày, hắn nhận ra được, cô gái này đang cố tình cọ cọ hai ngọn núi cao trước ngực mình lên tay hắn.
Trần Phong còn chưa kịp mở miệng, ba gã cường tráng lưng hùng vai gấu lao ra từ một hướng khác trong khu rừng, khóe miệng cong lên, li3m môi như còn chưa đã thèm, ánh mắt tham lam lướt nhìn cơ thể mềm mại của thiếu nữ.
Đột nhiên, ba gã cường tráng cầm đao dài lạnh lùng nhìn về phía Trân Phong: "Thằng nhóc, ta khuyên ngươi đừng có xía vào chuyện không đâu."
"Công tử, cứu ta đi, xin công tử đó."
Cơ thể mềm mại lả lướt của thiếu nữ tựa lên người Trần Phong, mềm giọng nói.
Nói xong, mọi người còn chưa phản ứng kịp, trong mắt cô ta bỗng lóe lên vẻ tàn độc.
Trong ống tay áo bỗng xuất hiện một cây dao găm, đâm thẳng vào ngực của Trần Phong.
Đòn đánh này nhắm vào điểm yếu của hắn.
Lúc này đây, động cơ giết người lộ rõ rồi.
Danh Sách Chương: