Khi âm thanh chứa đựng sự uy nghiêm vô tận vang vọng giữa đất trời. Khoảng không đột nhiên đông cứng lại, một bóng người trẻ tuổi mặc quần áo màu xanh nhạt xuyên qua không trung, chậm rãi đi tới.
Phương Thanh Điệp ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ ngạc nhiên, không ngờ người tới lại là Trân Mộc.
Bùm bùm.
Chỉ nhìn thấy hai kiếm vực hoàn toàn khác nhau chồng lên nhau, va chạm với nhau, liên tục vang lên hàng loạt tiếng động chói tai.
Trân Mộc nhẹ nhàng vung tay, một làn sóng kiếm quang dữ dội đột nhiên quét ra khỏi Lưu Hồn Kiếm Vực.
“Bùm, bùm, bùm.” Những thanh lôi kiếm không thể chống đỡ được, tất cả đều nổ tung, biến thành những chùm sáng rực rỡ tràn ngập bầu trời rồi tan biến.
Nhìn thấy Trần Mộc đánh bại chiêu thức tấn công của mình dễ dàng như vậy, Tập Kinh cau mày, lộ ra vẻ không hài lòng.
“Phương tỷ.” Vạn Lam từ phía sau lao tới, đi đến bên cạnh Phương Thanh Điệp, lo lắng nhìn nàng ta: “Tỷ không sao chứ?”
Phương Thanh Điệp mệt mỏi bước ra khỏi bức tường núi, khóe môi còn sót lại một vệt máu, đôi mắt đẹp nghiêm nghị nhìn lên bầu trời.
Mặc dù Trần Mộc đến vào thời điểm mấu chốt nhưng nàng ta cũng không mấy vui vẻ.
Bởi vì nàng ta biết chính xác tình thế tiến thoái lưỡng nan nghiêm trọng mà họ đang phải đối mặt hiện giờ.
"Đúng là đáng sợ, không ngờ sau khi hứng chịu sự phản phệ của linh lực quán đỉnh mà ngươi vẫn còn lại năng lượng như vậy."
"Nếu ngươi cứ vậy mà trốn thoát thì có lẽ còn có thể giữ được mạng, đáng tiếc là ngươi lại quay trở lại."
"Ngươi nên biết, bây giờ ta không phải là người duy nhất muốn mạng sống của ngươi..."
Tập Kinh mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ thích thú.
Trân Mộc không chút cảm xúc, cũng không trả lời, ngược lại nhanh chóng nhìn về phía bầu trời phía xa.
Hắn nhìn thấy ba bóng người đang lao tới và đáp xuống bên cạnh Tập Kinh.
Ba nhân vật này không ai khác chính là Đường Tùng Lâm, Quỷ Hùng và Diêm Quân.
"Bộ tứ Kiếm Hoàng sẽ tái hợp lần nữa sao?"
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trong nghĩa trang đều lộ vẻ ngạc nhiên. Ngay cả đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp và Vạn Lam cũng mở to.
Bốn vị Kiếm Hoàng trẻ tuổi tập hợp lại với nhau, nếu như Trần Mộc ở trạng thái linh lực quán đỉnh, có lẽ còn có thể đối phó được, nhưng bây giờ sức mạnh linh lực quán đỉnh đã hoàn toàn tiêu tan, hắn có thể còn lại bao nhiêu sức lực cơ chứ?
Rất nhanh, rất nhiều người xem đồng thời lắc đầu, nhìn Trần Mộc với vẻ thương hại.
Bên cạnh Trần Mộc, thân hình xinh đẹp của Trí Tuyết cũng nhanh chóng rơi xuống, hai má trắng bệch, thân hình mờ ảo, tưởng chừng như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Cô ta nhìn đội hình hùng hậu đối diện, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ khó coi.
“Tên nhóc, tốt nhất là ngươi nên tự sát đi, có lẽ sẽ giảm bớt phần nào đau đớn đấy." Quỷ Hùng cười nham hiểm, hung ác nói.
Với việc bốn Kiếm Hoàng trẻ tập hợp lại với nhau, dù sức chiến đấu của Trần Mộc có cao đến đâu thì lần này e là sẽ thua mà thôi.
"Ta vừa mới cho ngươi cơ hội đấy, ngươi nên chạy trốn mới phải." Trí Tuyết nhìn Trần Mộc, nghiêm túc nói.
Sự quay lại của Trần Mộc làm cô ta ngạc nhiên.
Nhưng điều này cũng sẽ khiến tình thế của bọn họ trở nên bị động, thà một người chạy thoát còn hơn bị tiêu diệt toàn bộ.
Trần Mộc lắc đầu, lạnh lùng nói: "Ta giao cho cô một nhiệm vụ, bảo vệ hai người phía sau, còn lại thì chỉ cần ở bên cạnh quan sát là được."
Danh Sách Chương: