Những tộc trưởng khác từ từ rút lui, trong mắt là sự sợ hãi tử vong, tuy họ nói ngoài miệng là không sợ chết nhưng khi cái chết tới trước mắt thì ai có thể thật sự bình thản đối mặt.
Nhất là những người quyền cao chức trọng, là nhân vật hô mưa gọi gió một phương như này, họ mới là người không muốn chết hơn bất cứ ai.
Trần Mộc giết người như giết gà, ở trước mặt Trần Mộc, họ hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Lúc này, nhóm tộc trưởng đã hoàn toàn sụp đổ phòng tuyến tâm lý, không ngừng tìm cách chạy khỏi Thiên Hương Lâu.
Dù là Kim Khai Giáp và Tống Nga, thuộc ba tộc trưởng đứng đầu thì cũng không khác gì.
Trần Mộc chiến đấu vượt qua cả năm cấp bậc, hoàn toàn là như chơi đùa, vậy còn đánh gì nữa!
Các tộc trưởng đều đẩy tốc độ lên cực hạn, liều mạng chạy ra ngoài như sợ người chết tiếp theo là mình.
Thấy thế, Trần Mộc rũ mắt, tay bấm ấn quyết, tiếp theo, một năng lượng ảo diệu xuất hiện, rồi Trần Mộc đánh một chưởng xuống đất.
“Bách Mộc Lực, Sâm La Vạn Tượng!”
Choang!
Đại địa chung quanh chấn động, linh lực như nước lũ truyền xuống lòng đất, đất băng lắc lư, từng vết nứt sâu hoäăm
xuất hiện, sau đó chẳng chịt như mạng nhện.
Một gốc đại thụ hiện ra, bên dưới cũng xuất hiện dòng sông trên mặt đất.
Cây đại thụ này như đã được trông mấy trăm năm, thân cây cao ngất, cành lá sum suê, ngọn và nhánh vươn dài đâm xuyên mái nhà của Thiên Hương Lâu.
Cành lá rậm rạp kéo dài che khuất cả bầu trời tạo thành bóng tối như cảnh ngày và đêm trao đổi, biến tửu lầu thành một khu rừng mang tới cảm giác quỷ dị và âm trầm.
“Đây... đây là cái gì?”
Mọi người có mặt tại hiện trường trừng mắt nhìn, không dám tin nhìn cảnh này.
Họ chưa từng thấy bí pháp này, nó đã vượt ngoài nhận thức của họ.
Lạo xạo!
Lúc này, dưới cây to có dây leo bản ra, dùng tốc độ như tia chớp nhắm vào mấy tộc trưởng đang chạy ra ngoài, trói họ lại.
Sắc mặt đám cường giả lập tức tái mét, linh lực bùng nổ, muốn làm đứt dây leo.
Nhưng linh lực này hoàn toàn không có tác dụng gì với dây leo, chỉ trong chớp mắt, họ đều đã bị trói gô.
“Chết tiệt!”, mấy người Kim Khai Giáp và Tống Nga đều có vẻ mặt vô cùng khó coi, linh lực bùng nổ cực hạn, cố gắng vùng vẫy.
Nhưng họ càng giấy thì dây leo trói càng chặt.
Trong số những người này, chỉ có Hồng Liệt Viêm không bị trói.
Theo ấn pháp thay đổi, từ trong cơ thể ông ta toát ra ngọn lửa như kịch độc, những ngọn lửa này màu tím và ăn mòn dây leo, đồng thời ông ta cũng lùi xa, mồ hôi lạnh chảy. từ trên trán xuống, tim đập mạnh nhìn mọi người.
Trước mắt chỉ còn lại bảy tộc trưởng, toàn bộ đã bị trói, không thể chạy thoát.
Nhìn cái cây màu đen quỷ dị, sự sợ hãi xâm chiếm trái tim Hồng Liệt Viêm.
Xa xa, Yến Thương cũng nhìn cảnh này với ánh mắt khó †in, ông ta nhìn chằm chăm Trần Mộc, thấy hai tay hắn đã buông xuống, biểu cảm thâm sâu nhìn họ.
“Nhóc con, rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì?”, Yến Thương quát.
Trần Mộc nhìn ông ta, läc đầu cười: “Yến thành chủ, ta đã bảo rồi, ngươi không quản được họ thì để ta làm thay, bây giờ chẳng phải ngươi nên cảm ơn ta rồi à?”
Mặt Yến Thương u ám, cố gắng đè nén cảm xúc, thấy thủ đoạn quỷ dị và thực lực khó lường của Trần Mộc, ông ta đã không còn khinh thường.
Dần dần, nụ cười xuất hiện nụ cười: “Trần thiếu hiệp, dù sao họ cũng là gia tộc đứng đầu thành Hoài Dương, nếu ngươi giết hết thì thành này sẽ loạn mất, đến lúc đó Linh Tiêu Tông chẳng những không thu được cống phẩm mà còn rước lấy phiền phức không cần thiết.
“Yến thành chủ không cần phải lo chuyện này! Dù 12 gia tộc chết sạch, chỉ cần thành Hoài Dương còn tồn tại thì mai vẫn sẽ có 12 gia tộc như cũ. Thế gị thiếu đi ai!", Trần Mộc lạnh nhạt nói.
Yến Thương không nói gì, im lăng nhưng sắc mặt rất khó coi.
Vì ông ta cảm nhận được trên người Trần Mộc toả ra rất nhiều sát khí, một khi thằng nhóc này nổi điên thì có thể làm ra chuyện mà không ai lường được.
“Yến Thương, Hồng Liệt Viêm, các người còn không mau ra tay!", sắc mặt Kim Khai Giáp dữ tợn, há miệng hét lên.
Toàn thân ông ta bị dây leo quấn quanh, treo trên cành cây, không khác gì dê đang đợi làm thịt, ông ta nghĩ mình đường đường là tộc trưởng Kim gia mà giờ lại chịu nhục nhã cỡ này, chỉ hận không thể căn chết thăng ranh kia.
Ánh mắt Hồng Liệt Viêm cảnh giác nhìn Trần Mộc, Yến Thương cũng căng thẳng, ông ta nhìn Trần Mộc, trịnh trọng nói: “Trần thiếu hiệp, chuyện này còn có thể thương lượng chứ?”
“Sao, giờ hối hận rồi à? Muốn lên bàn ăn cơm lần nữa sao?”, Trần Mộc mỉa mai.
Bảy tộc trưởng còn lại đều im lặng, mặt như mới ăn phân vậy.
Bị một thắng nhóc 17 tuổi nhào qua nặn lại, mấy năm nay. công sức tu luyện của họ vô ích rồi nhưng hiện tại, mạng bị nắm trong tay đối phương, họ muốn phản kháng cũng không. được. .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Trần Mộc cười khế: “Muốn lên bàn lại thì không phải không được, chỉ cần các ngươi giao ra 20 vạn linh thạch cực phẩm, chuyện này coi như qua!”
Danh Sách Chương: