"Đồ súc sinh nhà các ngươi!", tôn giả Thương Long hung hãn quát lớn, ánh mắt lạnh lùng hệt như muốn ăn tươi nuốt sống mấy tên áo đen kia.
Sở dĩ Thương Long Tông có thể đi được đến ngày hôm nay đều là nhờ Thiên Ma Cung ban cho!
"Lão già, dựa vào phép phân thân linh lực này của nhà ngươi thì ngươi cũng chẳng làm gì được ta cả, mau thành khẩn nói ra vị trí của gương Thiên Ma Long đi, như vậy thì mọi người đỡ tốn thêm sức lực!", người đàn ông trung niên mặc áo đen mỉa mai nói.
"Thứ dơ dáy bẩn thỉu dính đầy máu tươi đó là thứ mà Thiên Ma Cung các ngươi mãi mãi không có được!", tôn giả Thương Long gầm gừ nói.
"Khà khà, thứ dơ dáy sao? Ngươi đừng quên là ban đầu, khi chế tạo món đồ này, Thương Long Tông các ngươi cũng có tham gia, bây giờ lại bắt đầu tự nhận mình là thanh cao, đứng đắn rồi sao?", người đàn ông trung niên mặc áo đen vẫn mỉa mai nói.
Tôn giả Thương Long hệt như bị nói trúng tim đen, gương mặt già nua hiện rõ vẻ hối hận, yên lặng không nói gì.
"Không nói à? Vậy thì bọn ta tự đi tìm, cho dù có phải lật tung cả Thương Long Tông này lên, bọn ta nhất định sẽ tìm được!", người đàn ông trung niên mặc áo đen cười nói.
Tôn giả Thương Long nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hận thù hệt như con rắn độc đang nhìn chăm chăm vào người đàn ông trung niên mặc áo đen, nói: "Đám súc sinh các ngươi, tiếc là năm đó Bắc Huyền kiếm đế không diệt trừ tận gốc đám các ngươi... Tức quái"
"Bắc Huyền kiếm đế sao?", người đàn ông trung niên mặc áo đen nhếch mép cười coi thường, nói: "Đợi Thiên Ma Cung bọn ta lấy lại được gương Thiên Ma Long thì cho dù nó là kiếm đế gì thì bọn ta cũng sẽ giãm đạp hết dưới chân!"
Rầm.
Ông ta cũng không nhiều lời nữa, dưới sự bộc phát của linh lực, một nắm đấm đấm mạnh ra ngoài, chỉ thấy trấn động không gian, linh lực dữ dội và kinh hoàng tụ thành một dấu ấn †o cỡ trăm trượng, hung hăng lao thẳng về phía bóng dáng của tôn giả Thương Long.
Sức trấn áp của linh lực đó cũng hệt như một ngọn núi hùng vĩ, bóp nghẹt trái tim của tất cả mọi người khiến ai nấy đều cảm thấy khó thở.
"Kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp sao?" Tất cả mọi người trên khán đài đều vô cùng kinh hãi,
không ai ngờ là người đàn ông trung niên mặc áo đen này lại một kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp.
Tôn giả Thương Long lộ vẻ hung dữ, chỉ thấy ông ta vung †ay áo và thân áo, khoảng không phía sau khẽ rung chuyển, vô số ánh kiếm hợp thành một thanh kiếm sáng rực, rồi ông ta cầm lấy thanh kiếm chém phắt một nhát.
Xoet.
Thanh kiếm đáng sợ đó hệt như xé đôi trời cao, linh lực cuồn cuộn hợp thành một kiếm khí có kích thước trăm trượng, ánh sáng rực rỡ chói mắt khiến tất cả mọi người không thể nào mở nổi mắt.
Bùm.
Dấu ấn và kiếm khí va đập vào nhau, khoảng không lập tức nổ ra một tiếng động chói tai, dư âm của linh lực vô cùng khó tả, tạo thành một cơn sóng biển cuồn cuộn ào ra khắp bốn phía đất trời.
Thứ linh lực đáng sợ đó chỉ cần phóng ra vài lần linh lực dư thừa bèn ngay lập tức san bằng những bìa rừng xanh mướt bên dưới.
Nhìn thấy sức mạnh hủy diệt đó, tất cả mọi người đều sững người, lần lượt lùi bước về sau, tránh bị liên luy.
Nhưng cho dù năm đó tôn giả Thương Long có mạnh tới mấy thì ông ta của bây giờ cũng chỉ là một phân thân linh lực. Trước sự va đập mạnh bạo như chẳng bao lâu sau, kiếm khí đã bị dấu ấn đánh tan tành, rồi dấu ấn trăm trượng lại tiếp tục tiến lên phía trước, ánh sáng rực rỡ như mặt trời trực tiếp bao trùm lấy nó.
"Ông đây không cam tâm!"
"Bắc Huyền kiếm đế, rốt cuộc ngươi đang ở đâu?"
Khi phân thân linh hồn tiêu tan, tôn sư Thương Long chỉ để sót lại một tiếng vang chói tai vang vọng đất trời, rồi ngay lập tức hoá thành vụn sáng và hoàn toàn biến mất.
Những cơn cuồng phong và sóng dao động dữ dội vẫn đang hoành hành trên bầu trời.
Bên dưới núi Thanh Sơn chính là Trần Mộc - Bắc Huyền kiếm đế kiếp trước, hắn đang đánh mắt nhìn xuống dưới, trong lòng đan xem nhiều cảm xúc phức tạp, thấy mấy người Thiên Ma Cung hống hách lộng hành như vậy, hắn bất giác siết chặt nằm đấm tay, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Nhưng hiện tại Trần Mộc vẫn cần thêm thời gian!
Nhiều nhất là một năm, hắn sẽ diệt tận gốc Thiên Ma Cung!
Phân thân linh lực cuối cùng của tôn giả Thương Long đã tan biến, người đàn ông mặc áo dài đen nhoẻn miệng cười, tiếp theo thân mình ông ta chuyển động rồi lao thẳng vào khe nứt không gian.
Lúc này, tất cả các võ giả trong núi Thanh Sơn đều vô cùng nóng nảy!
"Xông lên!" Tất cả các võ giả đã không còn sợ hãi nữa, từng bón
người bay vút lên vù vù như đàn châu chấu bay khắp trời rồi lao thẳng về phía vết nứt không gian.
“Chúng ta cũng đi thôi!", Trần Mộc không chút do dự, hoá thành một lưồng ánh sáng, vút lên lao thẳng về phía khe nứt không gian.
Nghe vậy, ba người Hàn Giang Tuyết gật đầu rồi ngay lập tức bám theo Trần Mộc.
Trận chiến giành lại di tích Thương Long Tông sắp bắt đầu rồi!
Danh Sách Chương: