Đôi mắt đẹp của Hàn Giang Tuyết nhìn sang Trần Mộc, trên mặt là sự căng thẳng.
Thái thượng trưởng lão tìm Trần Mộc làm gì?
Chẳng lế là vì cuộc náo loạn của đám người Lôi Linh khi nấy?
“Tiểu huynh đệ, thái thượng trưởng lão có nói là tìm Trần Mộc để làm gì không?”, Hàn Giang Tuyết hỏi đệ tử kia.
Đệ tử Dược điện kia lắc đầu, chắp tay nói: “Hàn điện chủ, chuyện này thì ta không biết, ta chỉ gửi lời nhắn thôi!”
Đôi mắt đẹp của Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan nhìn sang Trần Mộc, trong lòng có chút bất an, dù sao thì trong tông môn, uy tín và quyền lực của thái thượng trưởng lão rất cao, hơn nữa gần như mặc kệ chuyện trong tông môn lâu rồi
Nhưng lúc này đối phương lại tới Linh điện, còn cố ý mời Trần Mộc tới Dược điện làm khách, điều này đúng là làm người ta nghi ngờ.
Trần Mộc trầm ngâm một chút, nói chung, với lời nhắn này thì hẳn có thể từ chối nếu không muốn đi bất kể thân phận đối phương có cao tới đâu.
Nhưng nể tình lão già kia không có ác ý gì với mình, hơn nữa còn từng đứng ra nói giúp hắn khi tỷ thí, Trần Mộc quyết định tới Dược điện xem thử, để coi lão già kia đang mưu đồ gì?
“Ta sẽ đi với ngươi một chuyến!”, Trần Mộc nói.
“Được, mời Trần sư đệ!”, đệ tử Dược điện vui mừng, cung kính chắp tay.
Trước đó Đông Phương Dịch ra lệnh cho hắn truyền lời thì đã nói chữ “mời”, điều này chứng tỏ Đông Phương Dịch trưởng lão vô cùng coi trọng Trần Mộc, vì vậy hẳn ta không thể khinh khi.
“Các ngươi tự đi tu luyện đi, ta đi một chút!”, Trần Mộc cười với mấy người Hàn Giang Tuyết.
Tiếp theo, hắn đi theo đệ tử Dược điện kia.
Thái thượng phong là nơi của thái thượng trưởng lão. Nơi này cũng chính là vị trí của Dược điện.
Ở Linh Tiêu tông, Dược điện không được xếp vào trong bốn điện nhưng sức ảnh hưởng lại cao hơn cả bốn điện. Vì 80% đan dược trong tông đều đến từ Dược điện, vậy nên dù là bốn điện chủ, ai cũng phải cung kính với thái thượng trưởng lão của điện này, không dám làm mích lòng.
Khoảng 20 phút sau, Trần Mộc theo đệ tử kia tới thái thượng phong.
Ngọn núi thái thượng này cao vạn mét, trên đỉnh có mây mù lượn lờ, đường núi quanh co như dải ruy băng rớt vào biển mây.
Xung quanh núi là đất đá cao chót vót, có trồng vô số cây cối, nhìn từ xa thì nó như ngọn núi cô độc trong biển mây rời xa ồn ào của trần giang.
Ngoài ra, trên núi còn có dòng suối trong suốt như mặt gương, dòng suối cũng khúc khuỷu, nước màu xanh lục kéo dài tới cuối tầm nhìn. Ở đó, mây mù quanh quẩn, có một ngôi nhà có sân nhỏ lắng lặng đứng tại đó, phong cảnh động lòng người.
“Sư đệ, mời!”
Tới nơi, đệ tử kia bày ra tư thế mời.
Trần Mộc gật đầu, theo hắn ta vào con đường mòn cạnh suối có trồng rất nhiều cây mai vô giá, mùi hương cánh mai thơm ngát theo gió bay xa, phiêu đãng trong không khí.
Cuối cùng, hai người ngừng ở cổng của căn nhà nhỏ, thái thượng trưởng lão bên trong như cảm nhận được nên nói ra:
“Trần Mộc, ngươi vào đi!”
Đệ tử kia lui ra sau vài bước như định để một mình tiến vào.
Trần Mộc cũng không luống cuống, cất bước vào trong, ngoài trừ vườn thuốc thì ở đây chỉ có một căn chồi nhỏ.
Hắn ngẩng đầu, thấy Đông Phương Dịch đang ngồi một mình trên đài đá xanh, bên chân có một cuộn giấy, gương mặt suy tư, dáng vẻ tập trung như không nhận thấy được Trần Mộc. tiến vào.
Thấy vậy, Trần Mộc cũng đi tới, lúc này mới phát hiện cuộn giấy là một phương thuốc, bên trên đầy những tên dược liệu tối nghĩa khó hiểu, đây đều là những dược liệu quý giá, chủng loại hơn trăm.
“Tam Vân Phượng Huyết đan?”, nhìn thấy tên phương thuốc, Trần Mộc ngơ ra, vô thức nói thành tiếng.
“Ngươi biết nó à?”
Danh Sách Chương: