“Chết cho ta!”
Tần Như Nguyệt đột nhiên nổi điên, linh lực không ngừng phóng ra, một thương nhắm chuẩn ngực của Trần Mộc, đâm mạnh tới.
“Thiên Ma Thương Quyết, Huyết Ma Uyên!”
Một tiếng quát vang lên, bàng bạc linh lực mang theo thương mang biến ảo ra một con dã thú khổng lồ màu đỏ máu, tiếng gầm chấn động ập về phía Trần Mộc.
Mà ở đối diện, Trần Mộc cũng như tia chớp, lướt nhanh đi, ánh mắt liếc thấy con thú kia, chẳng những không lùi mà tốc độ xông tới còn nhanh hơn.
Phụt!
Thương mang đâm mạnh vào bả vai Trần Mộc, đầu thương sắc bén xuyên thủng xương cốt, ngay cả Long Cốt cứng rắn cũng bị thủng lỗ, máu tươi b ắn ra.
Mấy người Hàn Giang Tuyết run rẩy.
Khoé môi Tân Như Nguyệt lại cong lên nụ cười tàn nhẫn, không đợi nàng ta kịp phản ứng, Trần Mộc đã ngẩng đầu, dùng Thái Cổ Ma Kiếm, với tốc độ như điện giật, đâm xuyên ngực nàng ta.
Sức mạnh hung thần chấn động, trên cơ thể Tân Như Nguyệt có thêm một vết thương lớn, máu tươi ròng tòng.
“Tạp chủng!”, Tân Như Nguyệt thấy thế, người cũng lùi nhanh ra sau.
Hiện tại nhìn lại, cả hai đầu đã bị thương thê thảm.
Trận chiến này, có thể nói là hai bên đều tổn thất!
“Bản lĩnh khác không có, chỉ có cái mạng là sống dai thôi!”, Trần Mộc dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn nàng ta.
Nếu là người thường thì chắc đã chết từ sớm rồi nhưng Tần Như Nguyệt có Từ Thương Uyên che chở nên mãi mà không bại trận.
“Tiền bối, mau thi triển toàn bộ thực lực!”, giọng của Tần Như Nguyệt vang lên.
Sắc mặt Từ Thương Uyên âm u. Dường như ông ta đang rối rắm gì đó!
“Giết hắn, giết hắn cho ta! Dù trả giá đắt cỡ nào ta cũng chấp nhận!”, Tân Như Nguyệt gầm lên.
“Xem ra trận chiến sống chết này cũng nên kết thúc rồiỊ”
Trần Mộc cười mỉa, không cho Từ Thương Uyên có cơ hội dùng thủ đoạn gì khác mà năm ngón tay túm một cái trong hư không.
Âm ầm!
Trong kiếm vực, từng tiếng nổ mạnh vang lên, chỉ thấy quanh thân Tân Như Nguyệt có lửa bùng lên không ngớt.
Chân hoả lưu hồn thiêu đốt, sau đó hơn trăm linh kiếm trận ngưng tụ.
Trăm linh kiếm trận này gần như là đột ngột xuất hiện, trong từng kiếm trận như chứa đựng mấy vạn thanh kiếm, kiếm quanh lạnh thấu xương, đất trời như có sóng ngầm bắt đầu
khởi động.
Kiếm trận loại này chỉ một cái đã đủ chôn vùi thế công của tất cả đệ tử nội môn Thất Huyền Công.
Mà bây giờ lại xuất hiện cả trăm cái!
“Điều này sao có thể?”
Tần Như Nguyệt trợn trừng mắt nhìn trăm cái linh kiếm trận quanh mình, rốt cuộc đã bày trận khi nào?
Ngay cả nàng ta cũng không cảm nhận được.
“Kiếm trận?”, trên trời dưới đất vô số người thấy cảnh này đều hoảng hốt, trong giọng nói hàm chứa sự không thể tin nổi.
“Vừa mới chôn trong lúc chiến đấu sao?”, trong ánh mắt Chu Tiến Chung lộ ra tia bất ngờ.
Từ một chiêu bày kiếm trận, ông ta có thể nhìn ra kinh nghiệm chiến đấu của Trần Mộc không hề thua kém Từ Thương Uyên.
Hàn Giang Tuyết khẽ run lên, thoáng cái giật mình.
Uy lực hơn trăm kiếm trận này, nàng ta tận mắt thấy mới biết dù là toàn bộ đệ tử nội môn liên hợp lại thì đều bị đả bại dễ dàng, từ đó đủ để thấy uy lực của kiệm trận này đáng sợ cỡ nào.
Hiện tại thế cục đã hoàn toàn thay đổi.
“Lão già, chẳng lẽ đã quên đây là địa bàn của ông đây, trong Kiếm Vực của ta, là rồng thì cũng phải co lại, là hổ thì cũng phải nằm sấp cho tai”
Cách hư không xa xôi, Trần Mộc từ từ đi ra, mỗi một bước đều toả ra khí thế người đứng đầu.
“Tiểu súc sinhl”, trong mắt Tân Như Nguyệt tràn đầy thù hận nhìn chăm chằm Trần Mộc, không ngờ Trần Mộc còn che giấu chiêu này.
Sức mạnh Kiếm Vực vượt ngoài dự liệu của nàng ta. Mà Trần Mộc cũng không cho đối phương cơ hội, năm ngón tay túm về phía hư không, miệng lẩm bẩm: “Vạn Kiếm Quyết, Vạn Kiếm Tru Tiên Trận!”
Danh Sách Chương: