Vô số bóng người lao đến, cũng giống như mấy người thanh niên ban nãy, trên ngực đeo huy hiệu ghi chữ "Thiên", tất cả đều đến từ Thiên Điện.
"Trần Mộc, giao Ấn Thần ra đây!"
Sau khi dừng lại, mấy người kia hét lên.
Nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí, bọn họ chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi Trần Mộc.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, thanh niên mặc áo tím dẫn đầu hình như đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Hắn †a liếc nhìn xuống đất, không ngờ bên dưới lại là một vũng máu.
Cách đó không xa là một mảnh biển rộng, trên đó còn vương vãi ít quần áo trôi trên nước, cùng mấy con cá sấu đang gặm nhấm. Mùi máu tanh tràn ra, khiến người ta sợ hãi.
"Sư đệ của ta đều bị ngươi giết hết rồi ư?"
Người trẻ tuổi áo tím trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Trân Mộc nhìn họ, mặt không cảm xúc, chỉ vào mấy con cá sấu ở đăng xa: "Ta không giết, tự bọn hắn nhảy xuống làm mồi cho cá sấu đấy!"
"Ngươi nghĩ đám chúng ta thiểu năng trí tuệ ư? Lại còn tự nhảy xuống?"
Người trẻ tuổi áo tím tức điên, gân xanh trên trán hẵn rõ.
"Con mắt nào của các ngươi nhìn thấy ta giết, rõ ràng đám bọn chúng cứ nẵng nặc đòi nhảy xuống. Ta cản rồi đấy, nhưng không cản nổi!" Trần Mộc cười nhạt.
Dù sao cũng chẳng có ai nhìn thấy hắn giết người, ai dám trách hắn chứ.
"Cút cmm đi, cái cớ vớ vẩn như thế mà ngươi cũng dám mở mồm ra nói!"
Người trẻ tuổi áo tím tức nghiến răng nghiến lợi.
Tên này quá kiêu ngạo!
Thậm chí còn không buồn nghĩ ra một lý do cho chính đáng.
Có điều.
Người đã chết, thanh niên mặc áo tím cũng không nhắc tới chuyện này nữa. Đối với hắn mà nói, tranh cãi về nguyên nhân chết của mấy người chết thật vô nghĩa.
Hắn trực tiếp rút kiếm ra, kiếm quang lạnh thấu xương, chĩa thẳng vào Trần Mộc.
"Trần Mộc, giao Ấn Thần ra đây, nếu không hôm nay ta sẽ ném ngươi xuống biển cho cá sấu!" Thanh niên áo tím hung tợn nói.
Trần Mộc nheo mắt lại, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một chút ánh sáng sắc bén.
"Nếu các ngươi có mạng để làm vậy thì tùy!" Trần Mộc cười nhẹ.
"Lên, g iết chết hắn đi!" Thanh niên mặc áo tím hét lên hung tợn.
Rầm rầm.
Thế nhưng, không đợi bọn họ cùng xông lên, ngoài mặt biển mênh mông xuất hiện một cơn sóng dữ.
Nước biển dập dìu như thể bị thứ gì đó đẩy ra xa, khuếch tán thành hình vòng tròn ra bốn phía, sau đó có một xoáy nước khổng lồ ngưng tụ trên biển.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều nhìn về phía biển. Một luồng linh quang sáng ngời phóng lên, sau đó có bóng một người con gái mặc áo xanh xuất hiện, chậm rãi đi trên mặt biển.
Người con gái mặc áo xanh này chỉ mới ngoài hai mươi, váy đã bị nước biển thấm ướt, dưới chiếc cổ ngọc mảnh khảnh, bộ ng ực sữa trắng như ngọc hòa điền, nửa che nửa lộ. Cơ thể nàng ta mềm mại lả lướt, liếc một cái đã nhìn thấy đường cong hoàn mỹ, khiến tất cả đàn ông nhìn thấy đều hừng hực.
Trân Mộc kinh ngạc nhìn người con gái mặc áo xanh ấy, nàng ta đang ở độ tuổi đẹp nhất, dung mạo tuyệt sắc khuynh thành. Đôi mắt đẹp trong veo của nàng cũng đang nhìn về phía Trần Mộc.
"Ngươi thả thi thể xuống đúng không?"
Gương mặt nàng ta lạnh lẽo, như muốn hỏi tội Trần Mộc.
"Không phải, bọn họ tự nhảy xuống cho cá sấu ăn. Ta ngăn lại rồi nhưng không được!" Trần Mộc nói dối mà mặt không đỏ, tim không loạn.
Người con gái kia nhíu mày, chút lửa giận ánh lên trên gương mặt tuyệt sắc: "Ngươi có biết ba con cá sấu này ăn chay, không ăn mặt không!"
Danh Sách Chương: