Linh Tiêu Phong. Chủ điện.
Hàn Giang Tuyết lao nhanh tới, linh lực quanh thân tan đi, mang theo làn gió thơm ngát ngừng trước chủ điện.
Trừ nàng ta thì còn có Thiên điện chủ, Địa điện chủ, Anh điện chủ đều đã tới, đứng ở cửa vào.
“Ồ, đúng là khách ít tới! Hàn Giang Tuyết, rốt cuộc cũng thấy ngươi trở lại!”, điện chủ của Địa điện thấy Hàn Giang Tuyết thì không khỏi lộ ra sự ngạc nhiên. Nên biết một tháng gần đây, sau khi Hàn Giang Tuyết dẫn theo ba người Trần Mộc rời khỏi tông môn thì hoàn toàn không còn tin tức gì.
Hơn nữa, không gặp một tháng lại cảm nhận được linh lực quanh thân của Hàn Giang Tuyết đã trở nên hùng hậu hơn, xem ra lần này ra tông họ có được thu hoạch không nhỏ.
“Hai vị điện chủ! Đã lâu không gặp!”. Hàn Giang Tuyết cười khẽ một tiếng, chắp tay với điện chủ Địa điện và Anh điện, quan hệ giữa nàng ta với hai người này cũng coi như là hoà thuận.
Sau đó, nàng ta nhìn sang Tần Thạch Long nói: “Thiên điện chủ, chúng ta không cần nói đã lâu không gặp nhỉ!”
Sắc mặt Tân Thạch Long có chút lúng túng, im lặng không nói gì.
Nghe lời này của Hàn Giang Tuyết, điện chủ Địa điện có chút kinh ngạc: “Sao thế? Nghe lời ngươi nói thì hai người đã gặp nhau ngoài tông môn à?”
Hàn Giang Tuyết cười lạnh, thản nhiên đáp: “Đâu chỉ gặp, chúng ta còn có vài vấn đề phức tạp cần thảo luận nữa, phải không Thiên điện chủ?”
“Ồ, vết thương của ngươi vẫn chưa lành à?” “Đáng tiếc là không bị thương chỗ chí mạng, nếu không chắc ngươi chẳng còn đứng ở đây lúc này để nói chuyện với chúng ta rồi!”
Tân Thạch Long siết chặt nằm đấm, cơ mặt run rẩy như đang cố kiềm nén sự phẫn nộ.
Trước đó ở núi Thiên Khôi, hắn ta bị thương tới giờ vẫn chưa thể lành, bên trán vẫn còn lộ xương, rất dễ nhận thấy.
Mà hôm nay vết thương này lại là một loại châm chọc mỉa mai.
Nhưng hẳn ta vẫn cố kiềm sát khí trong lòng, cười tươi như gió xuân, phong độ nói: “Hàn cô nương nói thế là sao, tại hạ nghe mà chẳng hiểu gì cả!”
“Hừ, ngươi biết ta ghét nhất ngươi ở điểm nào không? Đó. là dáng vẻ nguy quân tử của ngươi, bề ngoài nhã nhặn nhưng trong lòng dơ bẩn, đúng là làm người buồn nôn!”, Hàn Giang Tuyết cũng không khách sáo, cười lạnh nói.
Tân Thạch Long đương nhiên sẽ không thừa nhận những. gì mình đã làm trong di tích Thương Long Tông, Hàn Giang Tuyết cũng không định tranh cãi với hắn ta ở đây. Dù sao nếu không có chứng cứ xác thực thì chẳng ai kết tội được kẻ này.
“Đi thôi! Chúng ta vào đợi tông chủ! Đứng chung với tên nguy quân tử này làm ta cảm thấy khó chịu quá!”, Hàn Giang Tuyết lạnh lùng nói rồi đi vào trong chủ điện.
Mà Địa điện chủ và Anh điện chủ đều nhìn nhau, trong mắt là sự kinh ngạc, hiển nhiên chẳng ai hiểu gì cả.
Chỉ có Tân Thạch Long lén lút siết chặt nắm đấm, trong con ngươi hiện lên sát khí. Người phụ nữ đê tiện, sẽ có ngày †a bắt ngươi quỳ trước mặt ta, chịu sự sỉ nhục của tal
Bên kia.
Trần Mộc dò hỏi vài đệ tử Linh điện về phương hướng của Tứ Tượng Tinh Tú Môn rồi rời khỏi Linh điện. Khoảng nửa canh giờ, hắn vượt qua mấy ngọn núi của tông môn, nhanh chóng tới ngọn núi tên Thái Thượng Phong.
Theo lời của đệ tử Linh điện, vị trí của Tứ Tượng Tinh Tú Môn là ở trong này.
Khác với ấn tượng về bí cảnh của Trần Mộc, nơi này là rừng rậm, cây tùng cao ngất được trồng hai bên, lá hẹp dài xanh ngát phản chiếu ánh nảng, không khí tươi mát, chim hót hoa nở.
Mà con đường được lát đá xanh kéo dài, tâm nhìn thông thoáng, ở cuối đường có một cánh cửa gỗ màu xanh lục. Cánh cửa tạo thành từ gỗ cây tùng, trên cửa điêu khắc bốn huyền thú, vòng quanh thân cửa.
Tuy chế từ gỗ nhưng bốn con huyền thú này trông rất sống động, như thể sẽ sống lại bất cứ lúc nào, còn toả ra áp lực to lớn làm người ta sợ hãi.
Ngoài ra còn một điều kỳ lạ là quanh cánh cửa xanh này, không gian hơi vặn vẹo tạo thành làn sống cổ xưa, dập dìu không ngừng.
“Đây là Tứ Tượng Tinh Tú Môn à?”
Trần Mộc nhìn cánh cửa có vẻ ngoài đặc biệt kia, trong mắt là sự kinh ngạc. Còn chưa bước vào trong, hẳn đã cảm nhận được tinh hoa sinh mệnh và sức mạnh tinh tú ẩn chứa bên trong.
Sức mạnh thần bí trên thế gian nhiều như sao trời, dù là Trần Mộc thì cũng không dám kiêu ngạo nói là biết hết nhưng năng lượng bí ẩn trước mặt đã đủ cho hắn hấp thu.
Lúc này, Trần Mộc không hề lãng phí thời gian, lấy ra lệnh bài, đi tới, đặt nó lên một cái khe ở cửa. Hoa văn trên lệnh bài kết nối với đồ án trên khe cửa, toả ra tia sáng rực rỡ.
Tiếp theo, Trần Mộc đẩy cửa, đi vào.
Danh Sách Chương: