Ra khỏi thành Linh Tâm, Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan tới tổng bộ Linh Tiêu Tông ở Hoè Thành.
Hiện tại hắn đã là Thần Tàng tầng chín, cách Vạn Pháp chỉ một bước.
Nhưng Trần Mộc không định tiếp tục dùng đan dược để thăng cấp Vạn Pháp mà phải củng cố một thời gian rồi mới đột phá. Thứ hắn cần không phải cảnh giới cao mà là linh lực hùng hậu và bá đạo, từ đó mới có thể điều khiển sức mạnh kiếm đạo.
Với thực lực hiện tại, dù không mượn dùng sức mạnh của
Ấn Thần Đại Địa thì hắn vẫn có thể một mình đấu với Vạn Pháp đỉnh mà không thua trận.
Quảng Lăng Thành. Chiến hoả tràn lan.
Bóng kiếm như đại dương ùn ùn ập tới.
Trong vài ngày ngắn ngủi, từng toà thành do Linh Tiêu Tông quản lý đều chìm trong lửa chiến tranh và trở nên hoang tàn.
Trong đống hoang vu, dân chúng tụ lại, dùng tượng đá khổng lồ trước mắt để tránh thoát khỏi đòn tấn công của đệ tử Thất Huyền Tông, cuối cùng họ cũng không thể tránh được đuổi giết và cảm ứng.
Một trưởng lão mặc áo trắng đạp lên linh kiếm, đứng giữa trời như thiên thần dùng ánh mắt như nhìn con kiến mà quan sát dân chúng.
Mà những đệ tử Thất Huyền Tông kia như đám sói, đám hổ dữ, túm lấy những thiếu nữ xinh đẹp, làm nhục họ để mua vui.
Loại thành trì thế tục này đã bị họ cướp sạch tài nguyên, chỉ còn lại phụ nữ, đám cầm thú phóng thích thú tính của mình, tận hưởng cơ hội buông thả dục vọng ác nghiệt.
“Đừng mà, ta không muốn...”
“Tộc trưởng gia gia, cứu ta...”
Những thiếu nữ bị bắt cố gắng giãy giụa, ánh mắt tuyệt vọng nhìn tộc trưởng và người lớn trong tộc.
“Đám không bằng súc sinh, các ngươi sẽ bị trời phạt!”
“Các ngươi nào xứng làm người tu hành, các ngươi là cầm thú không có tính người!”
“Ông trời mù mắt rồi...”
Trưởng lão của thành Quảng Lăng bất khuất đứng thẳng, không sợ cường quyền, lớn tiếng mắng mỏ.
Đối với những con kiến hôi này, đám người Thất Huyền Tông chỉ tỏ vẻ coi thường.
Đúng lúc này, kiếm quang trăm trượng như ngôi sao, phá không bay tới, bắn chính xác xuống dưới, đâm xuyên người đám súc sinh Thất Huyền Tông.
Bùm! Tiếng nổ vang vọng, đám súc sinh đang mua vui tức khắc biến thành sương máu, thịt nát đầy đất, thê thảm vô cùng.
Biến cố xảy đến đột ngột làm mọi người hoảng sợ.
Trưởng lão áo trắng trên trời đỏ mắt, mặt dữ tợn nhìn sang hướng kia: “Là kẻ nào?”
Hai bóng người chậm rãi đi tới, con ngươi đen hờ hững nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Là ngươi!", con ngươi của trưởng lão áo trắng co rụt: “Trần Mộc, ngươi dám...”
Lão còn chưa nói xong, một thanh thần ma kiếm đã từ trên trời, nghiên nát không gian, đâm xuyên đầu lão.
Lại một cái đầu nổ tung, máu văng khắp nơi. Không khí trở nên tĩnh mịch.
Trần Mộc không quay đầu, vẫn đi về phía trước, tới thành trì tiếp theo.
Như thể vừa rồi hắn chỉ làm một việc râu ria vặt vãnh.
Danh Sách Chương: