Mục lục
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa họ còn giấu cả tòa tông môn vào hư không thì cần tới năng lực kinh khủng đến mức nào kia chứ.

Trần Mộc khẽ lắc đầu, nói: "Bọn họ không phá vỡ hư không mà dùng rất nhiều tài nguyên đặc thù để đưa tông môn xâm nhập qua ranh giới không gian mà thôi, vì thế chắc chắn tông môn này không thể mãi mãi ẩn giấu trong hư không, chỉ cần năng lượng đặc thù trong đó tiêu hao hết, tông môn tự nhiên sẽ bị ép ra ngoài!"

Đương nhiên, hành động này cũng không phải một thế lực bình thường là có thể làm được!

Nhưng mà một cổ tông ngàn năm thì chắc chẳn sẽ có nhiều người bản lĩnh!

Lúc này, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đều nhìn về phía phụ cận của ngọn núi, quanh đây là núi đồi bao phủ, bóng người đen tối đó ẩn nấp ở một nơi xa hơn, còn có cả rất nhiều võ giả đang không ngừng chạy về phía bên này, thế trận vô cùng đồ Sộ.

"Sao lại có nhiều người tới thế chứ!"

Trình Vũ Hiên không nhịn được lẩm bẩm, với tình hình hiện tại, chỉ sợ ít nhất cũng phải có hàng chục ngàn võ giả đang chạy đến, những võ giả này đi theo từng nhóm lớn, chắc hẳn là các thế lực lớn nhỏ ở khắp nơi.

Ánh mắt Trần Mộc cũng nhìn qua, lúc nhìn thấy đoàn người cuồn cuộn đó, sắc mặt của hẳn vẫn như thường, nhưng khi ánh mắt của hắn của hắn chạm phải một nhóm ít người, hẳn đột nhiên ngừng lại, híp mắt.


Đội nhóm đó chỉ có năm người, thân thể không cao lớn lắm, nhưng trên người đều mặc áo bào đen thùng thình, che hoàn toàn cơ thể, trên cơ thể họ còn toát ra những gợn sóng âm trầm, khiến cho người ta không rét mà run.

"Những người kia là ai vậy?" Trình Vũ Hiên cũng chú ý tới mấy người mặc áo màu đen đó, trong đôi mắt nàng thoáng nặng nề. Cho dù ở khoảng cách khá xa, nhưng cảm giác nguy hiểm đó vẫn vô cùng mãnh liệt!

"Không biết nữa, nhưng họ ăn mặc kín như vậy, có thể là do dị ứng với ánh nắng mặt trời?" Trần Mộc bĩu môi nói.

"Cái miệng của ngươi độc thật đấy!" Trình Vũ Hiên tức giận trợn mắt nhìn về phía Trần Mộc!

Nhưng mà, lúc nhìn về phía một người trong nhóm đó, chẳng biết vì sao, người kia lại khiến cho nàng có một cảm giác quen thuộc đến kì lạ, cho dù áo bào đen bao phủ toàn bộ đối phương, nhưng cảm giác quen thuộc đó vẫn không hề biến mất.

Trần Mộc híp mắt, rất nhanh sau đó, hẳn cũng nhận ra ngay, trong đám người chật kín khắp núi đồi này, có một ánh mắt lạnh như băng đang theo dõi hẳn, hẳn quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy vài bóng người quen thuộc, chính là mấy người thuộc Dương gia.

"Bọn rác rưởi này!"

Trong số mấy người ở Dương gia, có rất nhiều người tuổi trẻ hận mấy người Hàn Giang Tuyết đến nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt là Trân Mộc, chỉ với hai nhát kiếm, hắn đã chém chết hai thiên tài trong số bọn họ!

Nhận ra được sát ý uất hận đó, Trần Mộc cũng chẳng sợ hãi gì, ngược lại hắn còn khế mỉm cười với đối phương.

Hắn thích nhìn kẻ địch không ưa hắn, nhưng mà lại không có cách nào giết hắn được!

Ẩm.

Lúc mỗi người ở đây đang theo đuổi một suy nghĩ riêng, trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng nổ rung trời, năng lượng ầm ầm như sấm chớp tràn ra bốn phía tựa thủy triều. Ngay sau đó, vết nứt không gian như xé rách cả bầu trời dần mở rộng to hơn.

Lúc này đây, tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều bất giác trợn to hai mắt, họ chỉ thấy một nguồn linh khí trằng xóa tựa sương mù từ trong đó bay lên. Tiếp sau đó, một toà tông môn đồ sộ và rộng lớn dần dần xuất hiện.


Phóng mắt nhìn sang, giữa núi rừng san sát, toà tông môn này nằm giữa mây trời như đã có lịch sử cả ngàn năm, năm tháng trôi qua, tòa cung điện vẫn đứng sững trên ngọn núi, không cũ đi bao nhiêu, ngược lại, nó vẫn phủ trên mình một màu vàng rực rỡ như ngày trước.

Những tòa cung điện này đều cao tới vạn trượng, so với mức độ đồ sộ và tráng lệ của Linh Tiêu Tông lớn nhất thời nay thì không hề thua kém.

Chỉ là, dường như tòa tông môn này đã trải qua một trận chiến kinh hoàng chưa từng thấy, cho dù tới bây giờ, nó vẫn còn sót lại những hình ảnh hoang tàn và loang lổ còn sót lại.

Dù là như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn về nó, hô hấp dần trở nên dồn dập, tông môn cổ xưa như ẩn như hiện, trên khuôn mặt bọn họ đều tràn ngập vẻ mừng rỡ như điên, những khao khát cuồng nhiệt không giấu được trong đôi mắt.

"Đây chính là Thương Long tông sao?"

Cho dù là cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp như Hàn Giang Tuyết, sau khi nhìn thấy tình cảnh này, nàng cũng phải ngẩn người, cảm giác hơi thở của mình cũng trở nên nóng bỏng.

Tòa tông môn này còn khí phái hơn cả Linh Tiêu Tông, chứng tỏ điều ẩn chưa bên trong cũng vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họt!

Mặc dù đã trải qua một trận đại chiến kinh thiên, nhưng bên trong nó chắc chẳn vẫn còn những truyền thừa cổ xưa!

"Xông lên!" "Thương Long tông gì đó đều là của ta hết!"


Bầu không khí tĩnh mịch đó kéo dài khoảng mấy giây, sau đó cả ngọn núi bỗng trở nên chấn động.

Không ai có thể chống cự được trước mê hoặc to lớn đến mức này, cho dù có thể giữ được lý trí, đôi mắt của họ đều đỏ ngầu, lao thẳng về phía khe hở không gian kia, bóng người che phủ bầu trời như châu chấu, trông vô cùng tráng lệ.

"Chúng ta cũng nhanh đi thôi!" Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan vội nói.

"Ừ!" Hàn Giang Tuyết chạm nhẹ lên trán trán, vẻ mặt cũng bồn chồn không thể đợi lâu thêm, cám dỗ ngay trước mặt, cho dù là cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp cũng không kìm nén nổi.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Trần Mộc vội giữ ba người lại, sắc mặt hắn nghiêm túc, quát: "Nếu không muốn chết thì phải khống chế sự tham lam của mình!"

Nghe tiếng quát đó, cơ thể ba người mềm mại hơi run lên, họ bất giác dừng bước, nghỉ hoặc nhìn về phía Trần Mộc.

"A!"

Không chờ các nàng phản ứng lại, giữa đất trời, từng. tiếng kêu thảm thiết thê lương cứ thế vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK