Trăng lặn trời lên, ngay lúc rạng sáng, một cơn mưa xuân lặng lẽ hạ xuống.
Cửu Tiêu thành tuy là tòa thành ở phía bắc, nhưng gặp tiết Vũ Thủy như vậy cũng không cách nào tránh được cảnh nhiều mưa ẩm ướt. Bạch Hạc Hoài ngồi bên lan can, ăn bánh gạo đỏ đặc sản của Cửu Tiêu thành mà lão già lưng còng đưa tới lúc sáng, nghĩ tới những lời Tô Mộ Vũ đã nói hôm qua, cúi đầu cười nói: “Còn nói sẽ bảo vệ ta chu toàn, bây giờ ta gọi một tiếng, ngươi có xuất hiện không? Tô Mộ Vũ!”
“Bánh gạo đỏ của Cửu Tiêu thành, hương vị ra sao?” Giọng nói lành lạnh của Tô Mộ Vũ đột nhiên vang lên phía bên trái cô. Bạch Hạc Hoài lập tức quay đầu sang, phát hiện Tô Mộ Vũ đang cầm dù đứng ở đó.
“Dọa... dọa ta nhảy dựng lên, ngươi đứng đó từ bao giờ vậy?” Bạch Hạc Hoài hỏi.
“Ta đã nói sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi, đương nhiên sẽ không lừa ngươi.” Tô Mộ Vũ thản nhiên mỉm cười.
Bạch Hạc Hoài hiếm khi thấy nụ cười của Tô Mộ Vũ, kinh ngạc quay đầu lại nói: “Bánh gạo đỏ này kém xa bánh hoa quế ở Giang Nam, nhưng ăn cũng tàm tạm. Đúng rồi, Tô Mộ Vũ, ta nghĩ ra cách chữa khỏi cho đại gia trưởng rồi, nhưng...”
“Cứ nói, đừng ngại.” Tô Mộ Vũ trực tiếp trả lời.
“Phải thêm tiền!” Bạch Hạc Hoài giơ hai ngón tay ra, miết nhẹ.
Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai cũng nói thần y cứu tế thế nhân, sao lại là loại mắt chỉ có tiền như vậy?”
“Phải kiếm được tiền mới có thể sinh sống thoải mái không lo lắng, mới có thể dốc lòng nghiên cứu y thuật. Bản thân ăn cơm còn không đủ no, chẳng lẽ lại hy vọng uống thuốc có thể trường sinh bất lão?” Bạch Hạc Hoài phản bác.
Tô Mộ Vũ thở dài: “Dược Vương Tân Bách Thảo, y thuật vô song trên cõi đời, nhưng chưa từng nghe nói hắn là người tham tài.”
“Nơi này là Dược Vương Cốc à?” Bạch Hạc Hoài hỏi.
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Không phải.”
“Thế ta có phải Tân Bách Thảo không?” Bạch Hạc Hoài lại hỏi.
Tô Mộ Vũ tiếp tục lắc đầu: “Đương nhiên là không.”
Bạch Hạc Hoài giơ cánh tay phải: “Thêm tiền!”
Tô Mộ Vũ thu dù, đi tới trước mặt Bạch Hạc Hoài: “Chẳng hay thần y muốn thêm bao nhiêu tiền?”
“Ta muốn khoảng sân này.” Bạch Hạc Hoài gõ lan can bên dưới. “Sau khi xong chuyện, ổ nhện này, tặng cho ta!”
Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày: “Ngươi muốn nơi này làm gì?”
“Nơi này có nhiều cơ quan như vậy, ta cảm thấy an toàn, thân phận mà ta giấu giếm đã lâu bị bại lộ, sau này biết tìm chỗ nào an toàn mở dược phủ? Nếu không ngày nào cũng bị đám sát thủ các ngươi đuổi giết mất.” Bạch Hạc Hoài cắm một miếng bánh gạo đỏ: “Một câu thôi, có được không?”
“Cửu Tiêu thành là tòa thành ở phía bắc, bánh gạo đỏ cũng không ngon, e là ngươi ở không quen. Nếu mọi chuyện xong xuôi, ta vẫn còn sống, ta sẽ biến Bạch Hạc Dược Phủ của ngươi ở Giang Nam thành một ổ nhện, thần y thấy sao?” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.
Ánh mắt Bạch Hạc Hoài sáng bừng lên: “Còn có chuyện tốt như vậy à? Được được.”
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Thế thì bàn xong rồi nhé.”
“Đúng rồi, Sửu Ngưu đi đâu thế?” Bạch Hạc Hoài nghi hoặc: “Sáng nay không thấy hắn đâu.”
“Sửu Ngưu ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.” Tô Mộ Vũ bình tĩnh nói: “Tạm thời ngươi sẽ không thấy hắn nữa.”
“À.” Bạch Hạc Hoài gật đầu, không hỏi tiếp.
Còn lúc này trên con phố vắng vẻ không một bóng người, Sửu Ngưu đang bị một lưỡi đao đè dưới đất.
Thân đao hẹp dài, lại dày nặng, có đường cong như vầng trăng non, sống đao là một con rồng dài.
Đây là một thanh long đao phỏng chế theo tam đại tà đao thời thượng cổ.
“Chậc chậc chậc, đây chẳng phải Sửu Ngưu à? Đường đường Sửu Ngưu trong Mười Hai Con Giáp mà lại bị hủy mặt nạ, còn lén lút đi qua đi lại trong thành cả nửa ngày, định chạy à?” Một nam tử mặc trường bào khoanh tay trong ống tay áo, lười biếng dựa người vào cạnh cửa của hàng quán bên cạnh, nhìn Sửu Ngưu dưới đất, châm chọc nói.
“Các ngươi là người của Tạ gia?” Sửu Ngưu quát khẽ.
“Đúng vậy. Nhưng chắc ngươi chưa từng thấy chúng ta, ta lại thấy ngươi rồi. Ngày ngươi trở thành Mười Hai Con Giáp, ta tới dự lễ, lúc ngươi đeo cái mặt nạ đó lên đã tuyên thệ cả đời này sẽ trung thành với đại gia trưởng. Bây giờ mặt nạ của ngươi bị hủy, còn trốn khỏi ổ nhện, tức là ngươi đã phản bội đại gia trưởng?” Nam tử mặc trường bào nói đầy ẩn ý.
“Liên quan gì tới ngươi!” Sửu Ngưu định né tránh, nhưng thanh Long Nha Đao này lại ép xuống một tấc.
“Đừng nhúc nhích.” Người cầm đao trầm giọng nói.
“Hắn bảo ngươi đừng nhúc nhích là khuyên ngươi đừng nhúc nhích thật đấy. Vị huynh đệ của ta tuy ngây ngô ngốc nghếch, nhưng đao pháp lại lưu loát hơn bất cứ ai, ngươi cũng vừa thấy rồi đấy.” Nam tử mặc trường bào nhún vai: “Vẽ lại cơ quan trong ổ nhện đi, tha cho ngươi không chết.”
“Ngươi nằm mơ đi.” Sửu Ngưu đột nhiên vươn tay vỗ mạnh xuống đất, thân thể nhảy về phía trước, hạ xuống một mái hiên.
“Đánh hắn xuống.” Nam tử mặc trường bào bực bội vẫy tay áo.
“Được.” Người cầm đao chém thẳng lên trên, đánh sập phân nửa mái hiên. Sửu Ngưu điểm mũi chân lướt về phía sau ba bước, định xoay người bỏ trốn, nhưng ngay lúc quay người, thanh Long Nha Đao đã chờ ở đó từ lúc nào không biết, trực tiếp đánh hắn rơi xuống.
Trong Mười Hai Con Giáp, Sửu Ngưu tính cách trầm ổn nên thường được Tô Mộ Vũ bố trí nhiệm vụ tính toán toàn cục. Nếu xét võ công đơn thuần thì hắn là người yếu nhất trong số họ, nhưng năm xưa hắn được chọn làm thành viên của Chu Ảnh, cũng từng là nhân tài kiệt xuất trong ba gia tộc. Bản thân Sửu Ngưu cũng không ngờ mình lại bị một thanh Long Nha Đao ép tới nông nỗi này.
“Ngươi là ai, ta chưa từng thấy ai trong Tạ gia sử dụng Long Nha Đao tốt như vậy.” Sửu Ngưu vừa vung kiếm vừa hạ giọng quát.
“Đúng là ngươi chưa từng thấy, để đối phó với Chu Ảnh các ngươi, mỗi gia tộc đều âm thầm bồi dưỡng một số cao thủ, mỗi người đều không kém hơn tên Tô Mộ Vũ của các ngươi.” Nam tử mặc trường bào cười nói.
“Tô Mộ Vũ, ta muốn đọ kiếm với hắn.” Người cầm đao chém bay thanh kiếm trong tay Sửu Ngưu: “Kiếm pháp của ngươi so với hắn thì sao?”
“Đương nhiên là kiếm pháp của thủ lĩnh mạnh hơn ta cả trăm lần.” Sửu Ngưu cả giận nói.
“Hy vọng ngươi không lừa gạt.” Người cầm đao lướt qua bên cạnh Sửu Ngưu, tiếp đó tra đao về vỏ.
Nam tử mặc trường bào nhăn mày, vội vàng la lên: “Sao ngươi lại giết hắn?”
“Hắn sẽ không nói, ta có thể nhìn ra.” Người cầm đao quay lại nói.
Sửu Ngưu nhìn máu tươi phun ra ồ ạt trước ngực, hắn khó nhọc quay người lại, nhìn người cầm đao trước mặt, chậm rãi nói: “Ngươi tên là gì?”
“Bất Tạ.” Người cầm đao trả lời.
Sửu Ngưu cau mày, hắn không hiểu ý của câu ‘bất tạ’ này, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi thì thân thể đã đổ về phía sau, ngã thẳng xuống đất.
“Ta nói là, tên của ta là Bất Tạ.” Người cầm đao tiếp tục nói: “Tạ gia, Tạ Bất Tạ.”
Nam tử mặc trường bào đi tới bên thi thể Sửu Ngưu, bực bội đá thi thể một cái, xác nhận Sửu Ngưu đã không còn hơi thở rồi mới quay sang Tạ Bất Tạ: “Khó khăn lắm mới có cơ hội, ngươi lại ra tay giết người?”
“Hắn sẽ không nói.” Người cầm đao lặp lại rồi tự quay người rời khỏi.