Chương 4: Màn 1: Kinh Trập (3)
Dịch: Athox
Người mặt quỷ dẫn Bạch Hạc Hoài ra khỏi căn nhà, ông lão trong phòng uống một viên thuốc mà Bạch Hạc Hoài đưa cho, đã hôn mê, hai người đi ra ngoài điện chính của đạo quán.
“Sư phụ gặp ta năm người chín mươi tuổi, khi đó ta mới năm tuổi, ông ấy thấy được thiên phú xuất sắc của ta, là mầm mống trở thành Dược Vương sau này, cho nên không muốn để sư huynh ta cướp mất, trực tiếp nhận ta làm đệ tử quan môn. Chỉ tiếc là mới dạy ta được hai năm thì sư phụ đã cưỡi hạc về tây, y thuật sau này của ta đều là do sư huynh dạy, nhưng xét theo bối phận thì ta đúng là tiểu sư thúc của Dược Vương đương nhiệm Tân Bách Thảo.” Bạch Hạc Hoài lấy từ trong lòng ra một cái bánh hoa quế, vừa đi vừa ăn.
“Thì ra là thế, nhưng nếu như vậy, sao cô nương không ở trong Dược Vương Cốc mà chạy tới Giang Nam này?” Người mặt quỷ hỏi.
Bạch Hạc Hoài ước lượng cái bánh hoa quế trong tay: “Nghe là biết ngươi chưa từng tới Dược Vương Cốc rồi. Dược Vương Cốc chỉ có mỗi ba cái nhà tranh, hai con heo, hai con ngựa, bảy con dê, cùng với một loạt mảnh đất lớn trồng rau. Thế gian này còn có chỗ nào chán ngắt hơn ở đó?”
Người mặt quỷ nghi hoặc: “Ở nơi hoang vắng như vậy ư, ta còn tưởng Dược Vương Cốc rất phồn hoa.”
“Sư phụ lưu lại tổ huấn, đã dựa vào danh hiệu Dược Vương Cốc làm nghề y thì bất luận đối phương là ai cũng không được thu tiền khám cao, cho nên thật ra Dược Vương Cốc rất nghèo. Sau khi sư huynh mất, Tân Bách Thảo tiếp nhận chức vị Dược Vương, ta bèn chạy ra ngoài, Dù sao ta cũng là tiểu sư thúc, hắn không quản được ta. Ta lựa chọn kỹ lưỡng rồi mới đến Giang Nam này, vì người ở nơi này đều là loại có tiền!”
Bạch Hạc Hoài cắn một miếng bánh hoa quế: “Hơn nữa bánh hoa quế ăn rất ngon.”
“Hóa ra là thế, đúng là bất ngờ.” Người mặt quỷ khẽ lắc đầu.
Bạch Hạc Hoài nhìn hắn một cái: “Ngươi đúng là kỳ quái, ta nói cho ngươi nhiều điều như vậy,ngươi đáp có mỗi một câu hóa ra là thế. Chẳng lẽ ngươi không thấy hiếu kỳ làm sao ta lại nhận ra thân phận của ngươi à?”
Người mặt quỷ đặt tay lên mặt nạ của mình: “Cô nương và đại gia trưởng là người quen cũ, đương nhiên nghe nói về chúng ta.”
“Khi còn nhỏ ta không muốn học y thuật nên thường xuyên quấn lấy sư phụ đòi người kể chuyện cho mình, nghe một câu chuyện thì học y thuật một canh giờ. Trong câu chuyện mà người kể thường xuyên xuất hiện một tổ chức tên là Ám Hà. Nghe nói đó là tổ chức sát thủ lợi hại nhất thiên hạ, do ba gia tộc tạo thành, lần lượt là Tô gia, Tạ gia và Mộ gia. Trong đó người đứng đầu cả ba nhà được gọi là đại gia trưởng. Dưới trướng đại gia trưởng có đội sát thủ trực thuộc là Chu Ảnh, mười hai người mạnh nhất lấy mười hai con giáp làm danh hiệu, tức là Tử Thử, Sửu Ngưu, Dần Hổ, Mão Thố, Thần Long, Tị Xà, Ngọ Mã, Vị Dương, Thân Hầu, Dậu Kê, Tuất Cẩu, Hợi Trư. Những người mà ta gặp hôm nay đeo mặt nạ con giáp, chuôi kiếm cũng khắc con giáp, chẳng rõ ràng quá à? Còn ngươi đeo mặt nạ ác quỷ màu đỏ, theo hầu bên cạnh đại gia trưởng, đương nhiên là thủ lĩnh của Chu Ảnh - Khôi!” Bạch Hạc Hoài ăn xong cái bánh hoa quế, vỗ tay thỏa mãn.
Người mặt quỷ khẽ thở dài :”Ta từng hỏi Khôi đời trước, thân là sát thủ, vốn phải nghĩ mọi cách ẩn giấu thân phận, nhưng vì sao đội sát thủ trực thuộc chúng ta lại viết thân phận lên trên mặt?”
“Người ấy nói ra sao?” Bạch Hạc Hoài hỏi.
Người mặt quỷ đột nhiên nói ngọng: “Hắn nói, đuây lòa coảm gioác nguy thức, ngươi thì biết gì.”
Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên: “Đây là cảm giác nghi thức, ngươi thì biết gì? Sao ngươi đột nhiên nói ngọng như vậy?”
“Không phải ta nói ngọng mà là hắn nói ngọng.” Người mặt quỷ sửa lại.
Bạch Hạc Hoài đột nhiên nghĩ tới: “Chẳng lẽ người ta gặp lúc sáng chính là Khôi thế hệ trước! Có phải hắn luôn cầm một cây phật trượng, bên trên đính đầy vòng vàng? Thích hút thuốc, còn nhai cau nữa?”
Hai người đi vào triều đình dại điện, người mặt quỷ nhìn ra ngoài phòng, hạ giọng: “Không ngờ Triết thúc cũng tới, còn có ai khác không?”
“Còn có gã để ria mép...” Bạch Hạc Hoài đã nhẩn a giọng điệu của người mặt quỷ thay đổi: “Xem ra Ám Hà các ngươi không đoàn kết như trong câu chuyện mà sư phụ đã kể. Đại gia trưởng đang ngàn cân treo sợi tóc mà hai nhà Tô, Tạ lại muốn chặn ta lại trước khi các ngươi tới nơi. Bọn họ muốn đại gia trưởng chết?”
“Mấy năm nay, rất nhiều chuyện đã trở nên khác biệt.” Người mặt quỷ ngẩng đầu lên gọi: “Thần Long!”
Một người mặt rồng từ trên mái hiên nhảy xuống, quỳ một gối xuống đất: “Thủ lĩnh, có Thần Long!”
“Mang theo vị thần y này, dẫn mọi người tiếp tục đi về phía bắc, lưu lại ký hiệu ở Cửu Tiêu thành, ta sẽ tới tìm các ngươi.” Người mặt quỷ trầm giọng nói.
Bạch Hạc Hoài khẽ nhíu mày: “Ngươi không đi? Ngươi định ở lại cản bọn họ?”
“Ngươi nói không sai, bọn họ muốn đại gia trưởng chết, nhưng chỉ cần ta còn sống, chắc chắn sẽ không để đại gia trưởng chết.” Người mặt quỷ nhẹ nhàng vung tay, Thần Long đã biến mất tại chỗ, tiếp đó trong đạo quán vang lên tiếng xoàn xoạt nho nhỏ, những sát thủ ẩn nấp trong bóng tối đã bắt đầu hành động.
“Thế thì hy vọng chúng ta còn có thể gặp lại ở Cửu Tiêu thành, Khôi đại nhân.” Bạch Hạc Hoài xoay người.
“Không cần gọi ta là Khôi đại nhân, cứ gọi ta là Tô Mộ Vũ thôi.” Người mặt quỷ nói đầy ẩn ý.
“Hóa ra ngươi họ Tô.” Bạch Hạc Hoài nhớ người cầm phật trượng nói năng ngọng nghịu, và người trẻ tuổi để hai hàng ria mép tinh xảo.
“Đúng vậy, giống như bọn họ, họ Tô.”
Dưới vách núi, Tô Triết cúi đầu nhìn bình thuốc dưới đất, một con rắn thanh hoa nhỏ quấn quanh bình thuốc, vui vẻ lè lưỡi rắn.
Tô Xương Hà cười nói: “Xem ra đối phương nhận ra thủ đoạn của Triết thúc, mới đi được một dặm đã ném bình thuốc của ngươi đi rồi.”
Tô Triết cắm phật trượng xuống đất, tiếp đó cúi người cất cả con rắn và bình thuốc vào trong lòng. Hương Ngưng Cao mà hắn đưa lúc vừa rồi có tác dụng chữa thương, nhưng lại bỏ thêm một loại thảo dược độc đáo, người bình thường không thể nhận ra mùi hương gì, nhưng con rắn thanh hoa nhỏ mà hắn nuôi lại có thể bám theo mùi hương đó từ cách xa mấy ngàn dặm. Nhưng hắn lại không đoán được cô gái áo đỏ kia đã nhận ra kế hoạch của mình. Hắn thở dài: “Có lẽ chúng ta nhầm rồi.”
Tô Xương Hà hơi nhướn mày: “Nhầm gì?”
“Có lẽ chúng ta đã để thần y thật sự bỏ chạy.” Tô Triết lẩm bẩm.
Tô Xương Hà vuốt ve chòm ria mép: “Cũng may, ta cũng có chuẩn bị.”
“Ồ?” Tô Triết cầm phật trượng.
“Ta phái người đi theo hai người Tạ gia, hễ bọn họ có tin tức, người của ta sẽ đưa thư cho ta.” Tô Xương Hà giơ tay, một con bồ câu đưa thư hạ xuống bàn tay hắn. Hắn tháo ống thư trên đùi con bồ câu, mở ra đọc, nói đầy ẩn ý: “Thuần Dương Vạn Thọ Cung.”
Tô Triết mỉm cười: “Đúng là thông minh.”
Tô Xương Hà nhún vai: “Ta lười mà, cho nên phái một kẻ bám theo lũ chăm chỉ kia, tuy chậm hơn vài bước nhưng không bao giờ đến muộn. Đi thôi, Triết thúc. E là mấy lão già trong nhà không chờ được nữa rồi.”