• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tắm rửa, cả nhà ba người mặc thêm áo khoác, cùng ra ngoài. Làng chài đêm cũng có khá nhiều khách du lịch. Có vợ chồng, có các cặp tình nhân thân mật khoác tay nhau.

Khi gia đình Lạc Ân xuất hiện, nhiều ánh mắt hướng vào họ. Cô vợ xinh đẹp, hiền dịu, anh chồng cao lớn, tuấn tú, đứa bé thanh tú, còn nhỏ mà đã ra dáng “mỹ nam” của tương lai.

Người đẹp ấy lại không son phấn, không kiêu sa như nhiều cô gái thành thị từng tới đây. Cô mặc một chiếc váy dài cổ điển, đi dép thấp, mái tóc buộc cao óng ả mượt mà.

Cô lại chịu khó len lỏi, háo hức như nhiều bà nội trợ khác bên những chuyến thuyền thúng từ biển quay về.

-Mua đi cô. Một cân chỉ có 10 tệ thôi.

-Mực tươi lắm. Mua 2 cân sẽ giảm 1 tệ.

-Mua đi cô…Mua đi..

Lần đầu tiên Thiên Hằng nhìn thấy những con mực còn sống đang bơi trong nước. Cậu bé thích thú ngắm nhìn.

-Thả mực sống ra đi mẹ. Mực còn nhỏ như vậy, nó không muốn phải chết đâu.

Thiên Hằng chợt cất tiếng. Lời nói con trẻ khiến Lạc Ân và Tường Phong cũng sững người.

-Người ta không nên bắt những con mực nhỏ như vậy. Sớm muộn gì mực sẽ tuyệt chủng ở vùng biển này thôi.

Sau một câu nói ngây thơ lại là giọng điệu đầy triết lý. Lạc Ân cầm lấy bọc mực mới mua, xoa nhẹ đầu Thiên Hằng:

-Vậy chúng ta đi thả đám mực con này nhé? Mẹ đã xin thêm nước, bỏ mực vào nè.

-Rồi nó cũng sẽ bị bắt lại- Thiên Hằng buồn bã -Chúng ta bỏ tiền ra mua lấy bọn mực, thật ra là tiếp tay cho những người buôn bán chúng. Họ có tiền sẽ tiếp tục ra khơi, bắt cá, bắt mực. Lũ mực con sẽ…

-Ngốc ạ -Tường Phong chợt nhấc bổng Thiên Hằng lên -Chúng ta không phải là Chúa cứu thế. Chỉ có thể làm được những gì trong tầm tay mình. Con có thể chọn lựa thả hay không đám mực con này…Nếu thả thì chúng ta tìm nơi mà có thể người ta sẽ không bắt được chúng nhanh được. Còn không thì đem về nhà dì Thạch, để mẹ con mổ bụng chúng làm thức ăn tối nay.

Trên cao, Thiên Hằng có thể nhìn ra mọi thứ. Biết nhiều thì sao chứ? Hiểu biết nhưng không làm được, cũng sẽ chỉ là hiểu biết suông trên lý thuyết. Quan trọng là có thể làm được bao nhiêu.

-Đi thả mực đi ba.

Tường Phong tìm được một gờ đá khá vắng người qua lại. Anh xắn quần, lội ra ngoài xa, thong thả mở miệng túi, để đám mực con bơi ra ngoài.

Trời tối nên Thiên Hằng không nhìn được chúng. Chỉ thấy Tường Phong chậm rãi bước vào bờ.

-Ba cầm bịch ni lon theo nhé. Không được quăng xuống biển đâu.

-Ừ. Ba đang bỏ trong túi quần. Có thùng rác sẽ bỏ vào.

-Không ăn mực, vậy lát nữa mẹ nấu món gì ạ?

-Mẹ mua cá về chiên nhé? Mua thêm gạo nấu cơm nóng cho con?

-Ăn ngoài cũng được -Tường Phong nhìn đồng hồ- Cũng trễ rồi.

-Ăn ngoài không bồi đắp tình cảm tốt được -Thiên Hằng nắm lấy tay Lạc Ân- Ba ít khi ăn cơm mẹ nấu. Phải ăn thử và ghiền từ từ là vừa.

Ngay lúc Tường Phong và Lạc Ân chưa kịp phì cười thì Thiên Hằng đã nói tiếp. Câu nói làm hai người làm cha mẹ kia phải cứng đờ người:

-Đường vào tim đàn ông tốt nhất là dạ dày. Đường vào tim phụ nữ nhanh nhất là những lời đường mật. Không có bữa cơm gia đình, hạnh phúc nếu có cũng sẽ bay rất là nhanh.

Nhìn ba mẹ sững người nhìn mình, đến lượt Thiên Hằng bật cười, đôi mắt đen láy ánh lên tia nhìn tinh nghịch hiếm hoi:

-Học được trong phim truyền hình đấy. TVB (*) có thế mạnh chiếu phim gia đình mà.

….Suốt buổi tối cùng dạo trên bãi biển, sau đó mua ghẹ, cá thu về nhà làm món cá chiên vàng và ghẹ luộc, ăn chung với cơm nóng, gia đình nhỏ bé với ba gương mặt đều rạng rỡ. Thiệu Tường Phong ít cười cũng không giấu được ánh mắt ấm áp khi nhìn hai mẹ con Thiên Hằng không ngừng gắp thức ăn cho nhau.

Mãi đến gần 12 giờ, Thiên Hằng mới về phòng ngủ. Lạc Ân tiễn cậu bé đến cửa phòng:

-Mẹ ngủ ngon.

-Tiểu Hằng ngủ ngon.

-Đáng lẽ con không cho mẹ ngủ với ba đâu -Thiên Hằng chợt ôm lấy Lạc Ân, vùi đầu vào bụng cô – Em bé còn nhỏ, nếu ba không cẩn thận thì…

Thằng bé là một thiên tài nhỏ tuổi. Những chuyện kiểu ba mẹ ôm nhau ngủ sẽ có con hoặc coi chui ra từ bụng mẹ, từ chân mẹ, tự mẹ sinh ra sẽ không đánh lừa cậu bé được. Nhưng biết nhiều tới vậy làm Lạc Ân ngượng ngùng, không dám nhìn con:

-Con biết ba mẹ thương con mà. Ba mẹ sẽ biết chừng mực, không làm em bé bị thương đâu.

Thiên Hằng nhón chân hôn lên đôi má đỏ bừng của Lạc Ân, mỉm cười:

-Mẹ rất tốt. Con rất hạnh phúc. Dù thế nào mẹ cũng phải thật vui vẻ…Mẹ phải vui vẻ nhé! Mẹ ơi!

-Tiểu Hằng…con…

-Con không mình bị thương đâu -Thiên Hằng ngắt lời Lạc Ân- Con sẽ ngoan ngoãn làm con ngoan của ba mẹ. Con sẽ thật hạnh phúc và vui vẻ. Đừng lo cho con mà…

Thiên Hằng trưởng thành trước tuổi. Đó là một sự thật không thể thay đổi. Không thể bắt một đứa bé có suy nghĩ phức tạp ngay lập tức quay lại thơ ngây như lúc ban đầu.

Chỉ có thể tạo cho con những hồi ức tốt đẹp. Để cho con cảm thấy, con còn có những người thương yêu con, quan tâm con, không thể sống thiếu con.

Lạc Ân có thể làm được. Vì Tiểu Hằng và chính vì bản thân cô.

….-Anh….

Trong bóng tối, Lạc Ân chợt thầm thì. Tường Phong vòng tay ôm lấy cô, tay đặt lên ngực Lạc Ân:

-Anh…Đừng…

-Sao vậy?

Cô luôn nôn nóng có một đứa bé. Mới hôm trước đây thôi…

-Em cũng rất thích xem phim TVB.

-Ừ.

-Tình yêu trong phim TVB thường rất thuần khiết. -Cô cười nhẹ- Nam chính và nữ chính nếu chưa cưới nhau thì chỉ ôm nhau mà ngủ thôi.

-Em muốn chúng ta cưới nhau à?

-Không -Lạc Ân chúi đầu nằm trên ngực Tường Phong- Em muốn chúng ta thử bắt đầu một mối quan hệ thuần khiết đi. Trong tối nay thôi.

Phụ nữ thật là khó hiểu. Mới hôm qua còn vồ vập, còn sợ hãi, thế mà bây giờ lại…

-Em là một người rất truyền thống.

-Ừ.

-Năm đó, bạn bè em đều đã quan hệ với bạn trai, nhưng em không có.

-Ừ. Anh biết mà…

-Em cho là một khi có tình cảm với nhau thì…không nên cho nhau nhiều quá. Em vẫn mong sẽ mang lần đầu tiên của mình cho chồng của em. Là người em yêu.

-Ừ.

Tường Phong càng lúc càng mù mịt. Anh không theo kịp câu chuyện của Lạc Ân, cứ đáp theo phản ứng tự nhiên:

-Anh chán ngắt.

-Ừ.

Lạc Ân phì cười. Tường Phong cũng nhận ra mình vừa tự thừa nhận mình là kẻ đáng chán. Anh thở dài:

-Anh không có kinh nghiệm yêu đương mấy. Anh khá dị ứng với phụ nữ. Nói chung, anh không thích đàn ông lẫn phụ nữ. Sau khi quan hệ với em thì bắt đầu có nhu cầu hơn một chút. Nhưng có cũng được, không có cũng không sao. Anh không quan hệ bừa bãi với người khác. Chuyện quan hệ tình dục chẳng qua chỉ là để thỏa mãn thể xác và duy trì nòi giống, mà anh thì…chẳng có nhu cầu lắm về chuyện này.

Lần đầu Thiệu Tường Phong nói nhiều như vậy. Mà lại là một chuyện anh chưa hề nói với ai ngoài Mộ Bạch- bạn thân nhất của anh.

-Chúng ta đều là người đáng chán phải không?

-Ừ. Hình như vậy.

-Thiên Hằng cũng sẽ có xu hướng đó. Em lo…

-Nhưng đã như vậy rồi thì biết làm sao -Tường Phong thở dài – Bảo anh thay đổi, anh cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa…

Trong lòng Lạc Ân bỗng nhiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm…Cô cũng không biết tại sao tâm tình nặng nề mấy hôm nay của mình bây giờ chỉ vì một cuộc trò chuyện buồn tẻ như vậy mà trở nên thả lỏng. Lòng cũng không lo sợ, run rẩy tuyệt vọng như những ngày qua.

Cô chồm lên, hôn nhẹ lên môi Thiệu Tường Phong.

-Tình yêu thuần khiết bao gồm cả việc hôn môi à?

-Em không biết -Má Lạc Ân nóng bừng – Dù sao…một đứa trẻ đêm nay mà có sẽ….sẽ ý nghĩa hơn. Em và anh….vốn không nên dừng lại mà.

Tường Phong cười nhẹ. Anh xoay người đè Lạc Ân dưới thân mình.

Những nụ hôn thuần khiết, dần dần đượm màu dục vọng nhẹ nhàng.

Anh sẽ đếm từng ngày chờ đợi…Một đứa trẻ thuần khiết, là cứu tinh của ba người đều tẻ nhạt, trải qua bao năm tháng, bây giờ mới bắt đầu học người ta bài học làm sao để yêu thương?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK