Kỷ Nguyên cũng tham gia đấu thầu công trình. Khả năng thiết kế của Thiên Hằng không cần phải bàn cãi. Hòa Vỹ chỉ giỏi về mảng thiết kế nội thất, thiết kế công trình không phải là sở trường của anh ta.
Trong cuộc đấu này, Huệ Mẫn cũng biết nếu không dùng mánh khóe và thủ đoạn thì cô không thể nào thắng Thiên Hằng được. Càng nghĩ lại thấy mình ngu ngốc. Ngày xưa cô cứ như ếch ngồi đáy giếng. Ba vì thương con nên càng mù quáng, đánh mất một nhân tài.
-Anh à…Chuyện hợp đồng xây dựng thì…
-Sao em cứ nói chuyện công việc không vậy?- Trên bàn ăn lung linh hai ngọn nến, Niệm An tỏ vẻ phật ý- Em làm anh nghĩ, em chủ động làm quen với anh chỉ vì anh là con trai của ông chủ Trình thị…
Giọng điệu giận dỗi này, Huệ Mẫn nghe quen lắm. Cô đã từng như vậy, thậm chí còn hơn nữa với ba mình. Chỉ có ông cưng chiều và cho qua tất cả. Người khác đâu phải là ba, đâu có thương yêu Huệ Mẫn vô điều kiện như ba.
-Em…em không phải là có ý đó. Chỉ là chuyện hợp đồng này rất quan trọng với công ty của ba em. Anh biết mà…
Dưới ánh nến mờ ảo, Huệ Mẫn hơi cúi đầu, có vẻ khó khăn khi mở miệng. Vì bản hợp đồng ấy cô đã đánh đổi nhiều lắm. Lần đầu tiên của người con gái, có thể nhiều người sẽ cho là ấu trĩ nhưng vẫn có giá trị rất thiêng liêng. Cô nhắm mắt đưa chân chỉ vì muốn công ty có thêm cơ hội, tốt đẹp hơn. Nhưng mà….
-Em đừng lo quá -Niệm An rót rượu ra ly- Ba anh biết em là bạn gái của anh mà. Ba anh sẽ cân nhắc. Đừng lo…Chỉ cần tới ngày đấu thầu, em vẫn là bạn gái của anh thì không có gì hết đâu.
Niệm An nói với vẻ vô tư, không thể nghĩ được đằng sau là sự cố ý. Huệ Mẫn nghe xong những lời này, làm sao dám làm anh phật ý, chỉ có thể ngoan ngoãn chiều theo mọi ý muốn của Niệm An.
Dù thật lòng cô không muốn. Không muốn một chút nào…
Niệm An đang ôm lấy cô, hơi thở nóng bỏng lướt trên khuôn mặt xinh đẹp. Huệ Mẫn thoáng rùng mình. Cô biết, anh muốn gì, và mình phải làm gì…
Tay Niệm An không khách sáo, luồn vào trong váy, chạm vào phần ngực mềm mại. Ánh mắt anh ngập tràn dục vọng, đam mê…
Huệ Mẫn không được khóc. Cô run rẩy hé môi, đón lấy Niệm An.
-Em…
Niệm An bất thần xô cô ra. Đôi mắt đẹp nhìn anh ngơ ngác. Quần áo xộc xệch, cô cũng quên mất việc chỉnh lại cho gọn gàng:
-Em làm như anh ép buộc gì em vậy. Em là bạn gái của anh, nếu em không thích, anh cũng không miễn cưỡng em.
Một thiếu gia đang hờn giận. Niệm An đang diễn vai diễn trên sân khấu. Tuy rằng lồng ngực anh cũng đang rất nóng…Niệm An chợt nhớ đến lần gặp Huệ Mẫn đầu tiên. Cũng ánh mắt và thái độ đó. Tay cô cũng run như vậy dù miệng cố mỉm cười khi gã đàn ông đáng tuổi cha chú tìm cơ hội chạm vào cô.
-Anh…
Huệ Mẫn luống cuống thấy rõ. Cô chỉ biết ôm lấy Niệm An từ phía sau. Bây giờ không thể làm anh giận được. Với tư cách là bạn gái của Niệm An, dù hợp đồng kia không dành được cũng có không ít mặt mũi. Những người muốn ức hiếp cô đều e sợ thế lực của Trình thị. Thái độ hòa hoãn hơn. Chuyện đàm phán bàn bạc hợp đồng cũng tốt hơn nhiều.
Huệ Mẫn chủ động vươn đầu lưỡi khiêu khích Niệm An. Cử chỉ của cô còn rất vụng về non nớt nhưng lại làm anh bừng bừng lửa nóng…Niệm An ôm chặt lấy tấm thân mảnh mai trong vòng tay, thoáng mỉm cười:
-Đúng là tiểu yêu tinh. Ngoan…
Lần trước đã chiếm lấy cô trên bàn. Tư thế đó rõ ràng là không thoải mái lắm. Lần này Niệm An đặt trước luôn một gian phòng.
Trên chiếc giường êm ái, Huệ Mẫn mở rộng chân, khỏa thân hoàn toàn đón nhận Niệm An từng chút từng chút một chiếm hữu mình. Cô phải cố làm như những cảnh phim nóng từng xem qua, cố thốt lên những tiếng rên rỉ thật thoải mái. Thực tế, trong trái tim cô lại cảm thấy nguội lạnh. Huệ Mẫn liên tưởng tới cảnh một cô gái làng chơi phục vụ khách, cố tìm cách làm anh ta vui vẻ, cố rên rỉ, cố quấn quýt, kích thích, cho anh ta thỏa mãn trong khi mình bẽ bàng, cay đắng biết dường nào.
-A!
Niệm An thúc mạnh thân dưới. Anh cúi xuống hôn cô khi nhận thấy Huệ Mẫn không chuyên tâm.
-Tập trung chút đi em….
Hoan ái của nam và nữ luôn đem đến những cơn nghiện. Niệm An mong rằng đây chỉ xuất phát từ nhu cầu của thân thể. Huệ Mẫn là một cô gái đẹp, thân thể thơm ngát, khít chặt, xiết chặt lấy anh, dễ dàng khiến Niệm An lên đỉnh. Chỉ có vậy thôi…
Cô muốn hợp đồng….Anh hai sau khi chị dâu sinh đang tạm thời ngưng mọi công việc ở nhà chăm vợ. Để công ty của Huệ Mẫn đạt được hợp đồng không phải là không thể được. Cô tạm thời sẽ không dám rời khỏi Niệm An, để anh có thể đùa thêm một thời gian.
-A..
Huệ Mẫn rất muốn bật lên tiếng khóc. Cô hoàn toàn không thấy sung sướng gì cả. Chỉ có cảm giác nhục nhã. Niệm An lại đổi tư thế, hai tay tham lam bóp chặt ngực cô đau buốt….Gương mặt người cha hiền hậu hiện ra trước mặt. Huệ Mẫn cắn môi. Cô cố nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng, hôn lại Niệm An, trước khi ngất lịm lúc anh đẩy mình nằm xuống, trườn lên, đè chặt không cho cô nhúc nhích, chỉ có phần thân dưới liên tục va chạm ra vào…
-Ba ơi!