Lần thứ hai họ gặp nhau là lần đi ăn “bồi thường” đó. Niệm Kiều dẫn Trình Vân đi ăn ở quán mì nhỏ ở gần nhà.
Quán không lớn nhưng sạch sẽ, ông chủ vui tính. Niệm Kiều nói chuyện với ông rất vui vẻ. Cô mỉm cười, cô nhăn mặt trêu đùa cậu nhóc Tiểu Kỳ, cháu trai mới tròn năm của ông chủ, từng cử chỉ, từng lời nói đều rất đáng yêu. Khác hẳn với cô gái dịu dàng trong một góc buổi tiệc đêm hôm đó ở nhà họ Từ. Niệm Kiều tràn đầy sức sống, nhí nhảnh, đúng với tuổi trẻ của mình.
Trình Vân không thể chối bỏ một sự thật. Cô là một cô gái hấp dẫn. Hắn mơ hồ hiểu, lý do mà Nhất Vũ say mê Niệm Kiều rồi.
-Anh thích bữa ăn này không?
-Thích lắm- Trình Vân cười nhẹ- Cảm ơn cô.
-Không có gì.
Cả hai im lặng một chút, rồi Trình Vân chợt hỏi cô:
-Nếu là người khác, cô có mời họ đi ăn không?
Vẫn là đôi mắt trong trẻo ấy. Lần này Niệm Kiều có hơi ngại ngùng:
-Anh muốn nghe lời thật lòng không?
Trình Vân nhớ, khi đó mình đã vô cùng ngạc nhiên khi cô đáp lại mình cũng bằng một câu hỏi. Hắn vô thức gật đầu. Niệm Kiều ngượng nghịu giải thích:
-Anh Luân nói…Anh là nhân vật rất quan trọng, ba anh ấy rất xem trọng anh. Tôi ngại anh phiền. Là tôi đạp vào chân anh hôm đó. Xin lỗi…Có trách là trách tôi thôi. Anh đừng phiền anh Luân…
Có một chút hụt hẫng trong lòng Trình Vân. Dù biết hai người đó là tình nhân, đương nhiên là Niệm Kiều phải nghĩ cho người ấy….Nhưng so kỹ, Từ Thành Luân chỉ là con trai thứ trong nhà họ Từ, mà nhà họ cũng không phải là dạng trâm anh thế phiệt gì, chỉ là một công ty nhỏ cần mối quan hệ với Trình gia rất nhiều. So với Trình Nhất Vũ là “nhị công tử” Trình gia, so về học vấn, so về ngoại hình, so về tài lực, Từ Thành Luân đều không thể sánh bằng. Vậy thì tại sao Niệm Kiều lại chung tình với anh ta như vậy? Tại sao?
-Vậy sao?
-Anh đừng phiền nha. Tôi…
-Không có gì.
Niệm Kiều vẫn cảm thấy lo lắng. Anh ta đương nhiên không chấp gì cô mà dù có chấp thì cũng không thể vì một chuyện như thế mà làm tổn hại gì tới mình. Nhưng quan hệ với anh Luân bị ảnh hưởng là điều không thể. Anh Luân còn rất nhiều việc phải làm. Niệm Kiều đã không giúp được gì nhiều thì cũng không thể để phiền tới anh Luân.
– Tôi…tôi phải về rồi. Chào anh…
Niệm Kiều bước khỏi xe. Căn nhà nhỏ nằm trong phố cổ là tổ ấm của cô. Có một bữa cơm đang chờ sẵn Niệm Kiều. Nhưng anh Luân thì không có mấy lần như vậy. Anh cũng 23 tuổi, nhưng anh phải sống một cuộc đời khác hẳn, phải cố gắng làm bao nhiêu việc chỉ để hài lòng người ta. Anh Luân…Nếu cô có thể, có thể làm chút gì cho anh….Anh bảo, người đàn ông họ Trình đó rất quan trọng. Nếu như anh ta chấp nhận chuyện đàm phán lần này thì anh Luân chắc chắn sẽ được ba của anh ấy xem trọng hơn.
Còn bản thân người ấy….Niệm Kiều cũng biết mình là một cô gái đẹp. Chuyện anh ta mượn cớ một bữa ăn bình thường để tiếp cận cô cũng là chuyện bình thường.
Niệm Kiều không hề biết, nhìn dáng cô khuất đi vào ngõ hẻm, tay Trình Vân hơi nắm lại. Lồng ngực hắn nóng lên hừng hực. Chưa bao giờ ý định chinh phục một cô gái lại mạnh mẽ đến vậy. Không chỉ vì Nhất Vũ. Càng không phải vì ý định trả đũa Niệm Kiều.
Từ ngày đó, Niệm Kiều nhận được nhiều quà tặng. Khi là bó hoa, khi lại là số tiền ăn trưa được ai đó thanh toán. Có lần Từ Thành Luân vừa đến đón cô tan làm đã có người mang quà tới cho Niệm Kiều ký nhận.
Từ Thành Luân còn trêu cô:
-Không ngờ cũng có kẻ mù như vậy. Tặng quà cho bà chằn.
Cô ngắt nhéo anh. Từ Thành Luân la lên oai oái. Từ phía bên kia đường, Trình Vân tựa người vào ghế dựa, môi khẽ cong lên.
Cứ cười đi, cứ vui vẻ đi. Không lâu nữa đâu.
Hợp đồng của Gia Phúc (công ty nhà Từ Thành Luân) và Trình thị đã được ký kết. Từ Thành Luân là người được cử sang Thiên Tân đại diện cho Gia Phúc. Ông Từ rất vui. Gia Phúc trước đây chỉ là một doanh nghiệp nhỏ, giờ lại được hợp tác với tập đoàn lớn như Trình thị, danh tiếng được nâng lên không ít. Từ Gia Đạt con trai trưởng cũng vui không kém. Nhưng kèm theo đó là sự lo lắng:
-Em làm việc phải cẩn thận nhé, em trai.
Từ Thành Luân không ngại chuyện phải quản lý hay làm việc ở khu vực không có nhiều điều kiện thuận lợi. Nhưng anh mơ hồ cảm thấy, lần ra đi này của mình không chừng sẽ có chuyện không hay.
-Anh phải đi làm việc ạ?
-Ừ -Thành Luân xoa nhẹ đầu Niệm Kiều- Đi khoảng 3-4 tháng thôi, không cần phải nhớ anh đâu.
-Có nguy hiểm gì không anh? -Niệm Kiều thấp thỏm- Em lo…
-Em nghĩ đi đâu vậy- Thành Luân phì cười – Chỉ là đi làm việc thôi. Cũng đi không ít lần rồi.
-Nhưng chỗ đó hình như không phải ở thành phố. Em thấy…
-Ở đâu thì cũng phải làm mà- Từ Thành Luân lại nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của Niệm Kiều- Hay là sợ anh đẹp trai quá, mấy cô sơn nữ chết mê chết mệt lấy bùa yêu giữ chân anh lại, bỏ em một mình bơ vơ.
-Anh được các cô sơn nữ giữ lại thì em cũng mừng -Niệm Kiều cố tỏ ra nghịch ngợm nhưng mắt cứ rưng rưng- Em chỉ sợ….
-Ngốc quá -Từ Thành Luân mỉm cười- Anh đã nói rồi. Có gió mưa gì đã có anh che cho em. Cứ sống vui vẻ. Em phải luôn vui vẻ. Có thế thì….
-Anh Luân.
Niệm Kiều dụi mặt vào ngực Từ Thành Luân, để anh vuốt ve mái tóc mượt mà xõa trên vai. Ngoài xe, tay Trình Vân càng nắm chặt hơn….