Có tiếng chân đằng sau. Không cần quay lại, bà tự nhiên đưa tay nhận lấy sợi tóc bạc chồng mới nhổ, đặt vào lòng bàn tay mình, khẽ mỉm cười:
-Già rồi.
-Ừ.- Ông Trình cũng cười -Tôi già hơn mình rồi.
-Đàn ông tuổi ông như sói như hổ mà -Bà Niệm Kiều bới lại tóc- Tôi mới phải sợ….Sợ ông ra ngoài gặp cô gái nào trẻ đẹp thì…
-Bà có nói đùa cũng không nên nói như vậy-Ông Trình nghiêm mặt- Bà biết tôi đối với bà thế nào mà.
Có một cảm giác gọi là yêu say đắm. Chỉ có yêu say đắm mới khiến Trình Vân hai mươi mấy năm trước gần như trở thành một kẻ điên sau khi Niệm Kiều bỏ đi trong ngày cưới cùng Từ Thành Luân. Tự ái của thằng đàn ông vẫn có, nhưng điều làm hắn đau hơn cả là cảm giác ghen tuông chất chứa. Không lẽ chuyện bị Từ Thành Luân cưỡng hiếp ngày đó cũng là một phần trong cái bẫy trả thù mà Niệm Kiều đã giăng ra?
Tay ông Trình lần lên đầu vợ. Cảm giác nham nhám khiến ông chợt nhớ ra:
-Là vết sẹo này à?
Bà Niệm Kiều hiểu ý, nhẹ nhàng:
-Vâng. Là vết sẹo đó.
Đó là một ngày điên cuồng, Trình Vân tóm lấy Niệm Kiều như một kẻ điên, ném mạnh cô lên giường. Ánh mắt đỏ ngầu như sói đói. Anh ta không say rượu, chỉ say với cảm giác thù hận. Say vì muốn trả thù.
-Anh…Không…
Niệm Kiều biết mình đã làm tổn thương Trình Vân nhiều lắm. Nhưng anh lại muốn cưỡng bức cô trước mặt Từ Thành Luân thì không thể được. Anh hai sẽ đau lòng lắm. Còn bao nhiêu người nữa….Cô bật khóc, van xin.
-Đừng…đừng mà anh…Đừng mà…
Anh hai đã nói, nếu thương anh thì hãy dừng lại. Đừng làm gì cho anh nữa. Chỉ làm anh vướng bận thôi.
Nhưng Trình Vân đã cho người bắt cả hai anh em về. Niệm Kiều không lường được sự điên cuồng trong cơn say máu của anh. Tuy không nắm rõ tình hình song nhìn thấy anh trai đau đớn nằm dưới đất, bọn xã hội đen ra tay thì vô cùng tàn nhẫn. Niệm Kiều định chạy tới bên cạnh nhưng đã bị Trình Vân nắm lại…Đầu cô đập mạnh vào cạnh giường, máu ri rỉ chảy ra.
Người Trình Vân đổ ập xuống. Niệm Kiều không còn biết gì nữa. Cô ngất đi.
Trình Vân khựng lại. Khiuôn mặt thanh tú này…Cơn giận sôi lên sùng sục khi hắn hình dung tới cảnh tình ngày hôm ấy. Nhưng một sự khó chịu chợt dâng lên trong lòng. Trình Vân biết mình đối với cô gái này vừa yêu vừa hận. Bởi yêu nên ngoài mình ra, không muốn ai chạm tới người cô ấy. Bởi yêu nên ích kỷ, không muốn cảnh người phụ nữ của mình lõa lồ phơi bày trước mặt kẻ khác, dù chỉ là để trả thù.
-Anh Trình…Anh ta bất tỉnh rồi.
Từ Thành Luân bị đánh không ít. Gậy gỗ vào ngực, một đám người xông ra đấm đá. Bàn tay của anh cũng bị một bàn chân khác giẫm lên.
-Đem anh ta vào phòng bên cạnh.
-Dạ…
Trình Vân có đôi chút lưỡng lự. Nhưng lửa hận vẫn bốc cao ngùn ngụt. Hắn nhếch môi.
-Không cần nữa…Đem anh ta vào phòng tôi, để ở sảnh ngoài. Sau đó tạt nước cho anh ta tỉnh.
-Dạ…
Trình Vân nhìn về phía Niệm Kiều cũng đang bất động. Thân thể mảnh khảnh bị xốc mạnh, nằm gọn trên tay mình.
-Anh Trình…Còn cô ấy…
-Đem thuốc vào cho tôi. Loại mạnh nhất.
-Dạ…
Loại thuốc dành cho gái điếm muốn hài lòng khách. Nó có tác dụng cả đêm.
Khi Từ Thành Luân mơ hồ tỉnh lại, bên tai anh vang lên tiếng rên rỉ…Tiếng rên rỉ không phải vì đau đớn. Nó là âm thanh kích thích phát ra từ cổ họng phụ nữ đang cơn cực khoái. Giọng rất quen.
-Van anh…Van anh mà…Nóng quá.Ngứa quá….Van anh….
Là giọng của Niệm Kiều. Cơn đau ở bàn tay không bằng cái đau trong lòng. Từ Thành Luân chồm tới, bò về phía trước. Có những cánh tay kéo anh lại. Ngực lại bị đạp mạnh. Nhưng anh đã không còn thấy đau đớn nữa rồi.
-Mày không cần vào đó. Anh Trình đang vui vẻ với người đẹp. Ở đây nghe thôi.
Những tiếng cười hô hố. Từ Thành Luân không đau về điều đó. Anh chỉ hối tiếc. Phải chi mình không nhận lại Niệm Kiều. Phải chi cứ đứng từ xa mà nhìn cô bé. Tiểu Kiều sẽ không phải bị anh lôi vào chuyện trả thù, vào vòng yêu yêu hận hận lẩn quẩn này. Phải chi…
Bên trong, Niệm Kiều thống khổ hét lên. Lượng thuốc kích thích trong người khiến cô cứ thèm khát sự va chạm. Nhưng khi cảm giác đó tới, sự đau đớn đi kèm lại khiến cô chỉ muốn ngất đi. Đau…đau lắm…Từ nhỏ Niệm Kiều đã rất sợ đau.
Trình Vân sững sờ nhìn dòng máu rỉ ra từ nơi hai người kết hợp. Hắn đã không chút lưu tình, sỗ sàng chiếm đoạt. Những tưởng rất thống khoái, những tưởng sẽ làm Trình Vân vô cùng nhẹ nhõm. Có hay đâu, mọi chuyện càng lúc càng vượt khỏi tầm kiểm soát. Niệm Kiều vẫn còn trong trắng, vậy mọi chuyện thực ra còn có bí mật gì?