Thẩm Tinh ít sữa nhưng vẫn kiên trì muốn cho con bú mẹ. Thiên Hằng lo lắng cho sức khỏe của cô, đã sớm trở thành một người cha đảm đang toàn năng, một người chồng 100 điểm, sớm trưa chiều tối khi con gái nôn trớ đều thức chung với Thẩm Tinh chăm con, còn có phần chu đáo hơn cô.
Phía Kỷ Nguyên dạo gần đây cũng không có công trình gì nổi bật ngoài cuộc đấu thầu khu thương mại phức hợp. Bản thiết kế của Mộc Hướng Đông – Thiên Hằng đã xem qua và rất hài lòng. Hướng Đông không chọn lối thiết kế hoa mỹ mà chú trọng về “tính tiện dụng” của công trình. Cả Thẩm Nguyên -ông chủ của Kỷ Nguyên cũng đặt lòng tin rất lớn vào thiết kế lần này. Vậy mà…
Công ty chiến thắng đợt thầu này là Lâm thị. Kiến trúc sư trưởng là Hòa Vỹ. Bản thiết kế thắng cuộc Thiên Hằng đã được nhìn thấy. So về mọi mặt, thiết kế đều thua xa sản phẩm của Mộc Hướng Đông, đặc biệt là về tính tiện dụng của nó. Bề ngoài công trình sẽ rất hoa mỹ và rực rỡ nhưng đa số hoa văn, họa tiết trang trí đều mang tính cung đình, có hoa văn còn lập lại vài kiến trúc cổ xưa nhàm chán. Thiên Hằng thực sự không hiểu, một người dày dặn như ba nuôi Trình Vân, chú Từ, sao có thể chọn lựa thiết kế như vầy.
Mộc Hướng Đông là một người tính tình trầm lặng. Thua cũng không có vẻ nản chí. Thẩm Nguyên cũng nhún vai:
-Bỏ đi…Kỷ Nguyên còn không ít hợp đồng khác. Đông, em phụ trách công trình bên Tây Cống đi. Đại ca – Anh ta hướng về phía Thiên Hằng- Đại ca nhận công trình bên Trung Hoàn nhé? Thiết kế nhà cho người ta thôi. Mai đến gặp khách hàng.
Thiên Hằng không nói gì. Phòng thiết kế lại im lặng, chỉ còn tiếng bút chì phác thảo sột soạt trên giấy. Chỉ có anh nhìn thấy, Mộc Hướng Đông thẫn thờ nhìn bản thiết kế không được chọn của mình. Đôi mày rậm hơi nhíu lại…Có lẽ anh cũng không hiểu, vì sao mình lại thua?
Chiều hôm đó Thiên Hằng tan sở sớm. Nhưng không phải về nhà với Thẩm Tinh.
Anh đến ngay trụ sở văn phòng của Trình thị. Trên tay là hai bản thiết kế, một của Mộc Hướng Đông, một của Hòa Vỹ phía Lâm thị.
-Làm ơn, tôi muốn gặp chủ tịch Trình….
Cũng trong buổi chiều hôm ấy, Niệm An nhận được điện thoại của ba. Giọng Trình Vân nghiêm nghị hẳn, khác với thường ngày:
-Về công ty ngay. Ba có chuyện muốn hỏi.
Đón Niệm An không chỉ có Trình Vân mà còn có Từ Thành Luân nữa….Và nhân vật Niệm An sợ nhất, Thiệu Thiên Hằng cũng đang ngồi trong phòng.
-Con giải thích đi. – Ông Trình nghiêm giọng- Lần đấu thầu lần này, ba giao toàn quyền cho con quyết định. Và đây là hai bản thiết kế. Một bị loại, một được chọn. Con cho ba biết, bản thiết kế được chọn có ưu điểm thế nào, có gì vượt trội so với bản thiết kế kia?
Khi nhìn qua bản thiết kế ông đã giật mình…Dù là người không am hiểu về kiến trúc cũng thấy rõ, bản thiết kế phía Kỷ Nguyên đẹp và sống động hơn nhiều. Phía Trình thị có nhiều chi tiết rườm rà không cần thiết, thời gian thi công có thể sẽ kéo dài hơn, chi phí cao mà hiệu quả thấp hơn nhiều.
Thằng con này, đâu phải là tay mơ nữa. Ông không tin nó chẳng nhìn ra mặt lợi hại, hơn thua của hai bản thiết kế này.
-Thưa ba….Con…
Mặt Niệm An nóng bừng. Còn gì để nói chứ, lần này anh thừa nhận là mình để tình cảm lấn át đi lý trí. Bản thân Niệm An cũng đã cân nhắc. Kỷ Nguyên không có hợp đồng này cũng không sao cả. Nhưng Lâm thị đang giai đoạn khó khăn chất chồng, nếu không có sự hợp tác của Trình thị thì giá cổ phiếu càng xuống thấp, nguy cơ phá sản là rất lớn. Anh làm liều, không ngờ….
Thiên Hằng lẳng lặng nhìn đứa em anh xem như ruột thịt. Khi bối rối nó sẽ hơi cúi người xuống, không dám nhìn thẳng vào anh.
-Tôi chỉ muốn lên tiếng vì nhân viên của mình thôi. Kiến trúc sư Mộc dành rất nhiều tâm huyết cho thiết kế này. Cậu ta 3 ngày 3 đêm chưa ngủ, vùi đầu trong phòng, trong khi bản thiết kế lại chịu thua một sản phẩm lấy hoa mỹ để che đi lối mòn trong thiết kế của mình. Tôi mong anh Trình có một giải thích hợp lý để tôi có thể an ủi nhân viên của mình. Vì sao cậu ấy thua?
Niệm An than thầm trong bụng. Đã gọi là anh Trình thì chứng tỏ, anh hai đang giận dữ thế nào rồi.