• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến buổi tối thì Châu Tiểu Á vẫn đang chờ điện thoại của Tô Thước, nhưng có lẽ anh quá bận rộn nên mãi vẫn không gọi cho cô. Vốn dĩ thân là bạn gái thì cô có thể gọi và hỏi thăm tình hình ở Giang Thành, nhưng Châu Tiểu Á chính là không có gan, vì thế nên cô cũng chỉ biết nằm đây và chờ anh liên lạc trước.

Bàng Linh ở bên cạnh cũng chỉ biết kêu trời, tại sao trên đời này lại có một cô bạn gái thảm như Châu Tiểu Á vậy chứ? Đến chuyện gọi điện cho bạn trai cũng không dám, thử hỏi cuộc sống sau này của Châu Tiểu Á có dễ thở hay không đây chứ? Đúng là tình yêu khiến con người mù quáng, mà Châu Tiểu Á chính là kẻ mù quáng nhất!

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì Châu Tiểu Á và Bàng Linh cũng quyết định là sẽ gọi cho Tô Thước. Chưa đến tiếng đổ chuông thứ ba thì Tô Thước đã nhận máy, nói:

- [Tiểu Á, có chuyện gì vậy?]

Lúc nghe được giọng của Tô Thước thì cả Châu Tiểu Á và Bàng Linh đều có chút đứng hình, từ trước đến giờ Bàng Linh chưa từng nghe được âm giọng nhẹ nhàng như thế từ Tô Thước đấy, đúng là có chút kích động quá đi.



- À ừ, không có gì... Em chỉ muốn hỏi anh về tình hình của chị Hà Mật thôi, chị ấy không sao chứ?

- [Em ấy không sao, đứa bé cũng sinh non, hiện tại đang ở trong lồng kính. Chỉ là do Thịnh Chân khá quấy, mà tâm trạng của phụ nữ mang thai rất dễ nóng, nên mới động thai một chút. Em ấy bây giờ không sao rồi, đứa bé là nữ, khi nào có thời gian sẽ đưa em đến để thăm]

Bàng Linh thật sự bị cảnh tưởng trước mắt làm cho há hốc đến nghẹt thở, ôi thần linh ơi, cả đời của cô ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô ấy nghe được Chủ nhiệm Tô nói nhiều như vậy, không chỉ là nói nhiều mà âm giọng còn rất dịu dàng... Cái này có thể xem là đã được cưng chiều rồi không nhỉ?

Còn Châu Tiểu Á thì bị thái độ của Tô Thước làm cho kinh hãi, vốn dĩ trước khi đến Giang Thành thì thái độ của anh cũng không quá xấu, nhưng mà để nói chuyện nhẹ nhàng và ngọt ngào như vậy, thì đúng là lần đầu tiên đấy! Bỗng nhiên cô lại thấy có chút không quen.

- Vậy... Chị ấy đã khỏe chưa?

- [Vẫn còn ngủ. Đừng lo, em ấy sinh hai con rồi, cũng là người có kinh nghiệm, sẽ không sao đâu.]

- Vậy... Đêm nay anh ở lại Giang Thành sao?

- [Ừ, sáng mai tôi không có tiết, nên trưa mai tôi mới về, nên buổi sáng em và bạn học Bàng cùng nhau đi học nhé? Đến buổi trưa tôi sẽ đến trường đón em, sau đó chúng ta đi ăn trưa, có được không?]



Bây giờ tâm trạng của Châu Tiểu Á có chút kích động, nên không ngừng nói là "Được, được, được". Với dáng vẻ khẩn trương này của cô thì cho dù không nhìn thấy mặt thì Tô Thước cũng có thể hình dung được, sau đó thì ở bên kia lại truyền đến tiếng cười nhẹ. Chắc chắn là của Tô Thước, nhưng người ngạc nhiên lại là Bàng Linh... Ôi mẹ ơi, hôm nay là ngày gì vậy? Chủ nhiệm đổi tính rồi sao?

Sau khi nói chuyện với Tô Thước thêm một chút thì Châu Tiểu Á cũng tắt máy, sau đó thì cô còn sung sướng ôm lấy điện thoại vào lòng, quả nhiên bạn trai của cô là người tốt nhất thế gian mà. Sau đó thì Châu Tiểu Á cũng ý đến Bàng Linh, nhưng bây giờ cô ấy vẫn còn chưa thoát được sự bất ngờ vừa nãy, nên đã đứng hình không ít thời gian.

Đến khi Bàng Linh đã tỉnh táo rồi thì cô ấy liền lết đến chỗ của Châu Tiểu Á, hai tay chấp lại với nhau rồi để lên đầu, nói:

- Đại thần, cầu xin của tại hạ một lạy. Châu Tiểu Á ơi Châu Tiểu Á, không ngờ con nai vàng ngơ ngác như cậu lại là gu của Chủ nhiệm à?

Lúc này Châu Tiểu Á cũng chỉ đưa tay gãi đầu, hình như từ trước đến giờ cô chưa từng hỏi về gu bạn gái của anh thì phải... Liệu có giống như cô đã nghĩ hay không chứ? Để đợi khi nào Tô Thước quay lại thì cô sẽ hỏi sau... Nhưng mà, nếu như anh nói rằng gu bạn gái không phải cô thì lúc đó cô phải phản ứng ra sao đây? Cười vô tri cho qua à?

Nhưng không đúng, cho dù gu bạn gái của anh có thế nào thì cũng chẳng liên quan đến nữa, vì hiện tại anh đã là bạn trai của cô rồi, họ còn có hợp đồng nữa mà! Đây chính là đôi bên tình nguyện, muốn trốn cũng không trốn được đâu!

Nghĩ đến đây thì Châu Tiểu Á đã an tâm đi ngủ rồi.

Lúc này, trong khi Châu Tiểu Á vẫn còn mơ mộng đủ thứ thì Tô Thước lại gửi tin nhắn đến, đó là ảnh của em bé vừa mới sinh. Hơn nữa còn kèm theo ảnh của hai đứa con trước đó của Hà Mật

Để cô không nhầm lẫn và biết mặt thì anh còn tỉ mỉ chú thích ở dưới mỗi ảnh cho cô xem, đứa bé lớn là Lăng Mộc Cẩn, năm nay được năm tuổi, cô bé luôn theo đuổi hình tượng tiểu thư đoan trang, nhẹ nhàng, là bản sao hoàn hảo của Hà Mật. Đứa nhỏ thứ hai là Lăng Thịnh Chân, hiện tại sắp được một tuổi, và nhìn gương mặt của đứa nhỏ này thì khá hoạt bát và năng động, gương mặt thì đúc từ một khuôn với Lăng Dụ Triết, nên không sợ nhận nhầm con. Còn đứa bé mới sinh là nữ, mà được đặt tên là Lăng Đoan Mộc, vì Hà Mật hi vọng rằng đứa bé này sẽ là một cô gái dịu dàng và có sự bảo vệ của mẹ thiên nhiên, bình an trưởng thành.

Nhìn ba đứa nhỏ nhà họ Lăng mà Bàng Linh chỉ biết há hốc, cái gen nhà này đúng là không đùa được đâu!

Nhưng khi nhìn sang bạn mình thì cô ấy lại lắc đầu, nhìn cái mặt ngờ nghệch đến vô hồn là đủ biết, hiện tại Châu Tiểu Á đang nghĩ về "những" đứa con của mình và Tô Thước rồi.

Bàng Linh liền lắc đầu, nói:

- Không có tiết tháo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK