Trong khi đó thì Tô Thước ở bên cạnh cũng nghiêng đầu khó hiểu, cô gái này hôm nay bị làm vậy nhỉ? Vừa rồi mới lên xe thì còn vui vẻ líu lo, bây giờ lại thay đổi sắc mặt rồi? Cô gái này... Liệu có bình thường không đây?
- Em sao vậy? Hối hận rồi?
- Không có, em mới không có sợ... Em... Em chỉ là có vài suy nghĩ thôi.
- Em nghĩ cái gì?
Châu Tiểu Á vốn dĩ còn định nói cho anh nghe, nhưng rồi lại thôi. Dù sao thì bây giờ cũng không thể nói, lỡ đâu đến lúc cô nói xong rồi Tô Thước lại không muốn kết hôn thì sao? Không được, cái gì cũng phải rõ ràng đã, phải đợi kí xong giấy chứng nhận kết hôn thì cô mới nói cho anh biết.
Sau đó thì Châu Tiểu Á liền nói là không muốn nói cho anh mà quay đi, gương mặt của Tô Thước bây giờ cảm thấy có chút sai sai, cô gái nhỏ này thật sự bình thường đúng không?
Nhưng rồi thì anh cũng không nhận tâm nữa mà trực tiếp lái xe đi.
Khi chiếc xe của họ dừng lại ở Cục dân chính thì Châu Tiểu Á càng khẩn trương hơn, tay chân của cô cũng bắt đầu run lên rồi, nhìn biểu hiện này của cô mà Tô Thước chỉ biết lắc đầu rồi cười nhẹ, khi Châu Tiểu Á nhìn thấy bản thân bị anh cười liền nhìn anh trừng mắt, nói:
- Anh cười gì chứ? Đáng cười lắm sao?
- Châu Tiểu Á, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp đấy, đừng để đợi đến lúc kí xong giấy tờ rồi hối hận...
Dừng một chút, Tô Thước liền cúi sát vào tai cô, nói:
- Đến lúc đó thì bút sa gà chết, có hối hận cũng muộn rồi!
Châu Tiểu Á nghe vậy liền hùng hổ đẩy anh ra, sau đó còn vênh váo hất mặt nhìn anh, nói:
- Mơ đi, em là ai chứ? Em là Châu Tiểu Á con gái của Châu gia, chỉ là kết hôn thôi mà, có gì phải sợ.
Cái đuôi nhỏ mạnh miệng như vậy thì Tô Thước cũng chỉ gật đầu phụ họa cho cô vui, sau đó thì hai người họ cũng cùng nhau đi vào Cục dân chính. Vì lúc trước anh đã nhờ bạn của mình xin một suất ưu tiên để tránh bị làm phiền, nên khi nhìn thấy Tô Thước thì người trong Cục dân chính liền nhanh chóng thu xếp cho hai người họ hoàn thành thủ tục.
Sau khi kí tên vào giấy đăng ký kết hôn thì hai người họ cũng cầm theo hai giấy chứng nhận để chụp ảnh, lúc này Châu Tiểu Á cũng cười nhưng nụ cười của cô lạ lắm... Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng kia thì không ít người hỏi rằng cô bị ép à?
Nhưng suy đi tính lại, thì người bị ép là Tô Thước mới đúng, anh còn không thảm thì ai thảm đây?
Cuối cùng thì họ cũng chờ thêm một lúc để người ta dán ảnh vào giấy chứng nhận, rồi đưa lại cho họ.
Khi Châu Tiểu Á cầm được giấy chứng nhận đăng ký kết hôn thì cô vô cùng vui vẻ, còn muốn chụp ảnh đăng lên mạng xã hội nữa. Nhưng mà cô đã đáp ứng với Tô Thước là hiện tại không công khai chuyện này, nhưng bây giờ cô muốn khoe ra quá đi, phải làm sao đây?
Ngay lúc này thì Tô Thước liền đưa tay về phía cô, Châu Tiểu Á còn nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh, Tô Thước liền nói:
- Chẳng phải muốn đăng lên mạng sao? Chụp nhanh lên, trời nắng lắm đó.
Châu Tiểu Á nghe vậy liền nhìn anh mỉm cười, sau đó cũng hiểu ý mà nắm lấy tay anh, hiển nhiên thì anh cũng đã ưu ái thì Châu Tiểu Á cũng biết điều, khi chụp vào giấy chứng nhận kết hôn thì cũng cố ý che mặt và tên của anh lại, sau khi mọi thứ hoàn hảo thì cô mới đăng lên mạng xã hội kèm với dòng trạng thái "Happy".
Nhưng chưa hết, ngay sau đó thì cô liền gửi cho Bàng Linh và hội nhóm chị em một bức ảnh full HD không che. Ngay lập tức thì cả Bàng Linh và những bà chị quý hóa đều bắt đầu bán tán xôn xao, nhưng rồi cô cũng không để ý mà cùng anh vào xe.
- Tô Thước, vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?
- Đợi đến kì nghỉ đông thì tôi sẽ sắp xếp một nơi cho chúng ta đi chơi. Em muốn đi đâu?
Châu Tiểu Á mặc dù muốn đề cập đến chuyện tổ chức hôn lễ, nhưng mà dù sao thì hiện tại họ cũng chưa nghĩ xong phải làm gì tiếp theo, nên chuyện hôn lễ chắc hẳn Tô Thước có dự liệu của bản thân, vậy nên cô cũng không hỏi nữa.
Ngồi trong xe mà Châu Tiểu Á cứ nghĩ mãi, nhưng cô lại không biết mình nên đi đâu nữa, bình thường ở Châu gia cô cũng rất ít đi chơi, vì mỗi lần đi xa đều là mẹ và chị hai đi với nhau, cha thì bận công việc ở khu huấn luyện, Châu Nam Hạo thì suốt ngày chỉ biết học nên làm gì có chuyện đi chơi cùng chứ...
Tô Thước nhìn cô đăm chiêu như vậy liền nói:
- Em muốn chúng ta đi riêng, hay đi với nhiều người cho vui?
- Anh định gọi thêm sao?
- Cũng chỉ là Mật Nhi và đám Đình Lập thôi, nếu em muốn thì có thể gọi thêm Bàng Linh.
Châu Tiểu Á nghe thấy có thể rủ theo Bàng Linh thì liền nghĩ đến việc đưa theo cậu em trai Châu Nam Hạo nữa, nhưng mà không biết Tô Thước có chấp nhận hay không.
- Á Á, em sao vậy?
- Tô Thước... Hay là chúng ta đi chung với mọi người đi, đi đâu đó cho khuây khỏa thôi, gọi cả Bàng Linh và... Và Nam Hạo có được không?
- Được.
Vốn dĩ Châu Tiểu Á còn tưởng rằng Tô Thước không thích Nam Hạo, vì lần trước thằng bé đã nói với anh rằng hãy tránh ra cô ra, hơn nữa còn nhiều lần cảnh báo anh không nền làm chuyện đáng xấu hổ với cô... Thật ra cũng là do Châu Nam Hạo muốn bảo vệ chị gái của mình, chỉ là cách bảo vệ của cậu ấy có hơi thái quá một chút... Nhưng chung quy thì Châu Nam Hạo vẫn là một chàng trai tốt.
- Anh không giận Nam Hạo sao?
Tô Thước nghe vậy liền bật cười một tiếng, sau đó lại nói:
- Bây giờ tôi là anh rể của cậu ấy, em nói xem... Nếu tôi muốn xử lý cậu ta thì có bao nhiêu cách? Và cách nhanh nhất là gì?
Châu Tiểu Á nghe nhưng không hiểu, còn cố ý hỏi lại anh có ý gì, nhưng Tô Thước lại không nói gì mà chỉ nháy mắt một cái rồi cười, cái nụ cười chết tiệt đó lại làm cho cô thấy rùng mình.
- Tô Thước, anh có ý gì?
- Ý gì thì từ từ biết. Châu Tiểu Á, hiện tại em là vợ tôi rồi, đừng nói là em vẫn chưa hiểu hết con người của chồng mình chứ?
Châu Tiểu Á trực tiếp á khẩu... Cô thừa nhận là cô không hiểu nổi anh, một chút cũng không hiểu anh có ý gì...
Nhưng cô lại có cách để hiểu được anh, đó là ôm chặt lấy cánh tay của anh, nói:
- Vậy ông xã nói cho em biết đi, ông xã đang có ý gì đây?