Vốn dĩ Đàn Tâm còn định mắng cho anh một trận, nhưng rồi lại mặc kệ luôn, nếu như Chung Tín đã nhận chuyện sắp xếp cuộc gặp mặt cho Tô Thước và Châu Nam Hạo vậy thì Đàn Tâm cũng không còn việc gì nữa, bây giờ có thể thoái mái đi chơi rồi.
Nhưng Đàn Tâm đi chưa được hai bắt thì đã bị Chung Tín giữ chặt, anh đưa ánh mắt không có chút tình cảm nhìn cô ấy, nói:
- Đi thôi, chúng ta đi sắp xếp cuộc hẹn cho Lão đại.
Với dự phản kháng kịch liệt thì Đàn Tâm vẫn bị Chung Tín nắm tay kéo xềnh xệch đi, mặc kệ cho nhiều người ra vào ở bang Mật Thước cũng bắt đầu nói này nói kia về mối quan hệ của cả hai, nhưng có lẽ Chung Tín hoàn toàn không để ý đến, không chỉ thế mà bàn tay nắm tay của Đàn Tâm còn cố ý siết chặt hơn.
Với hành động kì quái này của một tên đàn ông ba mươi tuổi nhưng chưa có mảnh tình vắt vai thì Đàn Tâm chỉ thấy anh đang phát tiết mà thôi, mặc kệ bàn tay nhỏ của mình bị nắm đến mức sắp sưng đỏ kia, cô liền nhỏ giọng nói:
- Chung Tín, anh đừng nói là anh thích chị dâu nên mới nổi giận nha? Bình thường anh đâu để ý đến những chuyện này? Sao chuyện của Châu gia anh lại xông xáo như thế?
Nghe Đàn Tâm mà Chung Tín đã đen mặt khó chịu, nhưng cô gái có miệng thiện lành như Đàn Tâm thì làm sao có thể bỏ qua suy đoán của bản thân được chứ, cô còn cố ý dùng tay còn lại đưa lên xoa xoa cằm, nghĩ nghĩ một lúc, liền nói:
- Không đúng, rõ ràng chị dâu Tiểu Á không phải dạng con gái mà anh thích... Vậy là anh thích Đại tiểu thư Tiểu Ân sao? Nghĩ đi nghĩ lại thì ngoài cái nết không tốt ra thì gương mặt của Châu Tiểu Ân khá hoàn hảo, vóc dáng cũng không tệ, thực lực cũng rất tốt, nếu rèn giũa lại tính cách thì cũng là đối tượng yêu đương hợp lý đó chứ.
Càng nghe Đàn Tâm nói mà sắc mặt của Chung Tín liên tục thay đổi, tại sao đến bây giờ cậu ta mới biết cô gái này lại nói nhiều như vậy? Không chỉ nói nhiều mà tường câu từng chữ đều đủ để làm cho anh tức chết. Nhưng rồi bây giờ công việc trước mắt là phải sắp xếp cho Tô Thước về buổi gặp mặt, nếu không thì Chung Tín thật sự rất muốn đánh chết cô gái này.
Đi được vài bước thì điện thoại của Đàn Tâm liền vang lên, ngay lúc này thì cô liền hất tay của cậu ta ra, lúc Đàn Tâm cầm điện thoại lên xem thì Chung Tín có nhìn thấy trên đó viết tên "Dương Khánh Thiên", nhưng cái người Dương Khánh Thiên này lại là ai đây? Tại sao Đàn Tâm lại quen biết cậu ta? Còn lưu cả số điện thoại nữa chứ?
Quả nhiên không đợi Chung Tín nghĩ nhiều thì Đàn Tâm đã ngay lập tức nhận máy của Dương Khánh Thiên, vừa mới nhấc máy thì ở đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói ấm áp của một nam nhân.
- [Tâm Tâm, tớ nghe nói ngày mai cậu và chị gái của Nam Hạo có hẹn với nhau... Không biết ngày mai tớ có thể cùng đến đó với Nam Hạo được không?]
- Thiên Thiên à, cậu là bạn thân của Nam Hạo mà, đương nhiên là được rồi.
- [Bây giờ cậu có thời gian không? Ừm... Chúng ta gặp nhau một chút có được không?]
Vốn dĩ Đàn Tâm còn định đáp là được nhưng Chung Tín đã lạnh lùng giựt lấy điện thoại của cô, còn đưa tay chặn miệng của cô lại, sau đó liền bá đạo nói:
- Cô ấy bận rồi.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng im lặng đến đáng sợ, nhưng còn chưa được bao lâu thì Dương Khánh Thiên lại hốt hoảng, nói:
- [Anh... Anh... Anh là ai vậy? Sao lại nghe điện thoại của Tâm Tâm chứ? Rốt cuộc hai người có quan hệ gì với nhau? Tâm Tâm đâu rồi?]
Mặc dù cậu ta nói một tràng dài như vậy, nhưng thứ động lại trong đầu của Chung Tín chỉ có hai chữ "Tâm Tâm", sắc mặt vốn không tốt nay còn tệ hơn, Chung Tín ngay lập tức liền nói:
- Tâm Tâm là cái tên để cho cậu gọi sao? Tốt nhất sau này đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa! Nghe rõ chưa? Nhóc con!
Dứt lời thì Chung Tín liền ngay lập tức tắt điện thoại, còn đưa ánh mắt khó chịu nhìn về phía của Đàn Tâm, nhưng trái lại với thái độ không vui của anh thì Đàn Tâm lại cực kỳ vui vẻ. Sau khi được thả ra thì Đàn Tâm liền giả vờ nhìn Chung Tín bằng cặp mắt cún con, nói:
- Sao vậy? Chung ca, anh ghen à? Anh thích tôi à? Sao đột nhiên lại nổi giận với người ta chứ?
- Đàn Tâm, tôi cảnh báo em đừng làm tôi tức giận. Nếu không... Người gánh hậu quả là em!
Nói xong thì Chung Tín liền nắm lấy tay của Đàn Tâm rồi tiếp tục kéo cô đi, nhưng cô đi theo sau anh chỉ thấy buồn cười mà thôi. Tên nam nhân này đúng là đầu gỗ mà, cả thái độ của anh đều đã thể hiện rõ là "Tôi thích Đàn Tâm, Đàn Tâm là của tôi", nhưng mãi vẫn không chịu mở lời.
Xem ra thì nhà trai khá thụ động, vậy thì nhà gái như cô sẽ ra tay vậy! Trong vòng ba ngày phải nhốt Chung Tín lại mới được!
"Chung Tiểu Tín, anh cứ chờ đó đi! Sẽ có ngày em bắt được anh thôi!"