• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ Tô Thước không muốn đùa giỡn với cái đuôi nhỏ này, nhưng nếu như cô muốn chơi thì anh cũng không ngại mà tiếp nhận. Lúc này Tô Thước liền đưa mắt nhìn cô, sau đó còn cho xe tấp vào lề đường bên cạnh, còn chưa để Châu Tiểu Á nói gì thì anh liền tháo dây an toàn rồi đưa người hướng về phía cô.

Bây giờ gương mặt của Tô Thước đang phóng đại ở trước mặt cô, Châu Tiểu Á có chút kinh ngạc, trong miệng cũng không ngừng nuốt một ngụm nước bọt. Nhưng dáng vẻ này của Châu Tiểu Á lại làm cho Tô Thước cảm thấy cô khá thú vị, sau đó anh còn nhìn thẳng vào mắt cô, nói:

- Sao vậy? Chỉ mới đăng ký kết hôn thôi mà em đã không nhịn được sự thèm thuồng vậy sao?

Không chờ Tô Thước nghĩ nhiều, Châu Tiểu Á liền bá đạo choàng tay ôm lấy cổ của anh, sau đó còn nghiêng đầu nhìn anh, nói:

- Đúng vậy, đặc biệt là nhớ cái kia của ông xã.

- Vậy sao? Vậy em muốn chơi ở đây luôn không? Bên ngoài cũng không ít khán giả cổ vũ đâu, biết đâu được đến lúc đó em sẽ thấy thú vị hơn thì sao?

Nghe những lời này thốt ra từ miệng của Tô Thước càng làm cho cô cảm thấy không tin nổi, ngay sau đó cô liền đẩy anh ra, còn đánh vào vai của anh một cái, trừng mắt lớn, nói:

- Vô sỉ, anh không biết hai chữ vô sỉ viết như nào sao?

Nhưng rồi Tô Thước chỉ mỉm cười, anh còn tưởng cái đuôi nhỏ này không biết ngại cơ, hóa ra cũng chỉ là một cô gái với gương mặt đỏ ửng đầy ngượng ngùng. Sau đó thì Tô Thước cũng ngồi ngay ngắn lại vào chỗ ngồi của mình, cũng đã thắt lại dây an toàn, sau đó nhìn cô, cười nói:

- Được rồi, nếu như vợ tôi ngại người ngoài nhìn thấy thì chúng ta có thể về nhà. Yên tâm đi, ở nhà rất riêng tư.

- Vô lại! Tô Thước, tại sao anh có thể vô lại như vậy chứ?

- Chẳng phải em thích tên vô lại này sao? Sao vậy, hối hận rồi à?

Lúc này Châu Tiểu Á hoàn toàn im bặt, trước kia thì cô còn tưởng rằng sau khi kết hôn thì bản thân sẽ biến thành một nóc nhà quyền lực như chị Hà Mật hay chị Tô Nhiễm, cuối cùng cô lại quên mất người cô sắp gả cho lại không giống như dạng thê nô sợ vợ. Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi.

Trên đoạn đường quay về nhà thì Tô Thước nhìn thấy gương mặt phụng phịu kia của Châu Tiểu Á liền cảm thấy buồn cười, theo như anh thấy thì cô mèo nhỏ này giận rồi, chắc hẳn chút nữa sẽ mặc kệ anh trên xe rồi trực tiếp đi vào nhà, tiếp theo là đi lên phòng khóa cửa lại cho xem.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tô Thước, ngay khi chiếc xe dừng lại ở nhà của họ thì Châu Tiểu Á liền đùng đùng xuống xe, sau đó còn đi thẳng vào nhà rồi bước lên phòng, trực tiếp khóa cửa lại. Mặc dù những người làm ở đây có hơi ngạc nhiên, vì từ trước đến giờ họ chưa từng thấy Châu Tiểu Á có thái độ tức giận như vậy, lẽ nào ông chủ của họ đã chọc gì cô ấy rồi sao?

Nhưng Tô Thước cũng không vội vàng hay gấp gáp, anh từ từ đi vào nhà, sau đó cũng nhàn nhã uống một cốc nước, tiếp theo là đi lên phòng gõ cửa, nói:

- Châu Tiểu Á, em mau mở cửa ra!

Nhưng ở bên trong Châu Tiểu Á lại không muốn đáp lại lời của anh, cô muốn anh biết rằng cô đang rất giận dữ, nếu như anh không chịu xin lỗi đàng hoàng thì cô sẽ không cho anh vào phòng.

Nhưng Châu Tiểu Á tính lại không bằng Tô Thước tính, anh chỉ gọi cô đến tiếng thứ ba là không gọi nữa, bây giờ cô có chút hoảng rồi, chẳng lẽ cô đã chạm vào điểm giới hạn của anh rồi sao? Vốn dĩ từ đầu Tô Thước đã nói cô trẻ con nên mới không chấp nhận, lúc đó cô còn hùng hồn nói rằng bản thân không phải trẻ con. Nhưng bây giờ thì sao? Cách hành xử hiện tại của cô chính là cách hành xử của một đứa trẻ giận dỗi... Chẳng lẽ Tô Thước bỏ đi rồi?

Lúc này Châu Tiểu Á liền bất an và định chạy đến mở cửa, nhưng cô còn chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đã bị mở toang ra. Tô Thước nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô liền nói:

- Em định đi đâu à?

- Anh... Anh... Anh... Làm sao anh vào được đây?

- Hỏi thừa, đương nhiên là mở cửa vào rồi.

- Nhưng... Nhưng chìa khóa đâu?

Dứt câu hỏi thì Tô Thước cũng đưa chìa khóa từ trên tay ra, hai mắt của Châu Tiểu Á lúc này đã sắp rớt xuống đất rồi, nhưng anh liền đi vào phòng, đóng cửa lại, còn thẳng tay chốt cửa, rồi từ từ đi đến chỗ của cô, vừa đi, vừa nói:

- Châu Tiểu Á, chắc em không biết đâu nhỉ? Ở thư phòng của tôi có rất nhiều chìa dự phòng.

Tình hình bây giờ là Tô Thước tiến một bước, thì Châu Tiểu Á lại lùi hai bước, cô nhìn gương mặt của anh liền sợ hãi, còn lắp bắp nói:

- Anh... Anh muốn làm gì?

- Làm gì? Em nói thử xem...

- Anh đừng qua đây... Đừng có qua đây đó!

Vốn dĩ Tô Thước chỉ định trêu cô một chút thôi, nhưng mà nhìn dáng vẻ này của Châu Tiểu Á thì anh lại cảm thấy trêu cô đúng là rất vui, ngay lúc này anh liền nắm lấy tay của cô, rồi kéo cô sát vào người, trực tiếp đem Châu Tiểu Á ôm vào lòng, nói:

- Tôi không qua chỗ em, thì làm sao dỗ vợ được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK