Không được, nếu như Viêm Sái xin cưới thì chắc chắn cha mẹ sẽ đồng ý, vậy cô và Tô Thước phải làm sao đây? Lúc này Châu Tiểu Á trong lòng vô cùng khó xử, cô cũng cố ý nhìn vào điện thoại nhưng lại chẳng thấy tin nhắn phản hồi của anh... Bất chợt cô lại có chút thoáng qua tia thất vọng, chẳng lẽ những gì sáng nay anh nói đều là giả dối sao? Chuyện thích cô, cái hôn của họ cũng chỉ là một màn kịch để an ủi cô thôi sao?
Tô Thước... Rốt cuộc thì lời nào của anh mới là thật lòng đây?
Khang Diệu Di nhìn dáng vẻ chán nản của Châu Tiểu Á thì cũng chỉ chán ghét ra mặt, đứa con gái của người ta thì nhìn mà phát ham, vừa giỏi cầm, kỳ, thi, họa, lại còn có thể gánh vác việc nước, đảm việc nhà. Còn đứa con gái này thì suốt ngày đòi tòng quân làm quân nhân, thử hỏi xem nữ nhân làm quân nhân thì làm được bao lâu? Không chỉ chẳng có ít gì mà còn suốt ngày cùng một đám nam nhân hô hào khẩu hiệu, tính cách cũng trở nên thô thiển, ấy vậy mà cứ nhất quyết muốn chống đối bà ấy. Đúng là điên tiết thật mà.
- Còn không vào nhà đi, đứng đực ra đó làm gì?
- Mẹ... Tại sao Viêm gia lại ở đây?
- Còn không phải là chuyện vui của con và Viêm Sái sao? Nhà người ta cũng đã đem sính lễ tới rồi, chẳng lẽ cô dâu lại không gặp mặt cha mẹ chồng à? Nhanh cái chân lên, còn đứng đó nữa!
Nghe vậy thì trong lòng của Châu Tiểu Á càng lo lắng hơn, rốt cuộc thì Tô Thước đi đâu rồi chứ? Chẳng lẽ tin nhắn cô gửi anh nhưng anh vẫn chưa nhận được? Hay anh đang có chuyện gì đó mà không nhìn thấy tin nhắn sao? Nếu như anh còn không nhanh lên thì cô thật sự sẽ phải gả đi mất... Chết tiệt, bây giờ cô phải làm gì đây!
Mặc dù Châu Tiểu Á đã cố gắng kéo dài thời gian, nhưng Khang Diệu Di vẫn nhất quyết đưa cô vào nhà. Lúc nhìn thấy Viêm Sái và cha mẹ của anh ta thì gương mặt của Châu Tiểu Á đã bày ra dáng vẻ chán ghét đến tột cùng, lúc này cha mẹ của Viêm Sái cũng nhìn nhau khó hiểu, họ cũng là lâu lắm mới gặp cô, nhưng tại sao đứa con dâu chưa vào cửa này lại bày ra bộ dáng khó coi như nhà có tang vậy chứ?
- Châu Trung tướng, anh xem bây giờ Viêm Sái cũng đã lớn bằng này rồi, Tiểu Á cũng chỉ học thêm một năm nữa là tốt nghiệp, chẳng phải chúng ta nên nhanh chóng cho tụi nó kết hôn hay sao?
Châu Chí Tường nhìn sang con gái, cô cũng liên tục lắc đầu, ông ấy nhìn ra cô con gái này của mình không thích Viêm Sái, nhưng nói thế nào thì trong những gia đình ở An Thành này thì Phó gia và Viêm gia là có tiếng tăm nhất, bây giờ hôn sự giữa Phó Thiêm Dục và Châu Tiểu Ân đã không thành, nó cũng khiến cho Khang Diệu Di thấy không thoải mái. Nếu như bây giờ đến cả hôn sự của Châu gia và Viêm gia cũng không thành, thì Khang Diệu Di chắc sẽ tức điên người mất thôi.
- Lão Viêm à, cũng không phải là tôi không gả. Nhưng anh xem kia, con bé Á Á vẫn còn bé lắm, nó vẫn còn ham chơi và bốc đồng, tôi cũng không muốn ép con bé. Chuyện tình cảm mà, cứ thuận theo tự nhiên thôi, dưa ép chín sẽ không ngọt.
- Chuyện này... Chuyện này...
Lúc này thì cha mẹ của Viêm Sái cũng khó xử nhìn nhau, Khang Diệu Di thấy chồng mình ăn nói không thuận tai liền muốn lên tiếng nói gì đó. Nhưng bà ấy còn chưa kịp lên tiếng thì Châu Tiểu Á đã trực tiếp quỳ xuống, hành động bất ngờ này của cô đã làm cho Châu gia và Viêm gia một phen khiếp vía, Khang Diệu Di liền nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Con quỳ làm gì, mau đứng lên.
Nhưng Châu Tiểu Á lúc này không chỉ quỳ mà còn trực tiếp bái lạy cha mẹ một cái, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống, nói:
- Là con gái bất hiếu, đã làm cho cha mẹ mất hết thể diện... Thật ra con có bạn trai rồi... Con... Con và anh ấy cũng đã lỡ xảy ra chuyện không nên làm...
Đến đây, Châu Tiểu Á liền đưa tay chạm vào bụng của mình, sau đó liền dập đầu một cái, nói:
- Con đã mang cốt nhục của anh ấy rồi... Cha... Mẹ... Con không muốn anh Viêm Sái phải tổn thương, con cũng không muốn cha mẹ và bác Viêm khó xử... Con xin lỗi... Con xin lỗi...
Khang Diệu Di nghe đến chuyện con gái chưa chồng mà có thai liền nổi trận lôi đình, trực tiếp bước đến và tát cô một cái, cái tát cả bà ấy triệt để cảnh tỉnh Châu Tiểu Á... Từ trước đến giờ bà ấy vẫn đánh cô, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên bà ấy ra tay mạnh như vậy. Ánh mắt khó tin của Châu Tiểu Á nhìn mẹ mình, cô nuốt nước mắt vào trong, khó khăn gọi một tiếng "Mẹ", giọng nói của cô thì rưng rưng, nhưng còn chưa để cô nói tiếp thì Khang Diệu Di đã quát lên một tiếng:
- Câm miệng! Cô là đứa con gái lăng loàn trắc nết, cô... Cô... Cô...
Vừa đúng lúc này thì Tô Thước cũng đã xông vào Châu gia, lúc nhìn thấy anh thì Châu Chí Tường đã bị dọa cho mất mật, thì ra ông ấy đã nhận ra anh chính là bang chủ của Mật Thước bang, từ trước đến giờ tuy Mật Thước bang không hề làm hại ai nhưng nói thế nào thì đó cũng là một tổ chức có dang có tiếng, mà đây còn là Lão đại của bang Mật Thước... Thử hỏi xem ai mà không kinh ngạc.
Vừa bước vào nhà thì Tô Thước đã thu hút sự chú ý của những người ở đây, nhưng mặc kệ ánh nhìn của mọi người thì anh liền bước đến chỗ của Châu Tiểu Á, gương mặt không có chút vui vẻ chạm vào khóe miệng của cô, nói:
- Là ai đánh em?
Châu Tiểu Á lúc này liền lắc đầu, nhưng rồi Tô Thước cũng nhẹ nhàng lau đi vết máu còn xót lại trên khóe môi của cô, còn dịu dàng vỗ nhẹ lên tay của cô, rồi trực tiếp xoay lại nhìn những người đang có mặc ở đây. Cũng chẳng biết là từ khi nào mà không khí ở Châu gia lại có chút ngột ngạt, xung quanh được bao lấy bằng sát khí hung bạo.
Tô Thước cũng rất lịch sự mà cúi chào Châu Chí Tường, sau đó nhìn sang Khang Diệu Di nói:
- Có chuyện gì xảy ra với Tiểu Á vậy?
Khang Diệu Di bây giờ bị dọa cho cứng miệng, bao nhiêu chữ muốn nói đều nuốt hết vào trong. Còn Châu Nam Hạo vừa về cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bất chợt Châu Chí Tường lại nhìn anh, nói:
- Tô Lão đại, tại sao cậu lại ở đây vậy? Đây là Châu gia, đây là...
- Tôi biết đây là Châu gia, chỉ là tôi muốn đưa người của mình về thôi.
- Người của cậu? Ý cậu là...
Ngay lúc này, đứng trước sự bàng hoàng của Châu Tiểu Á và Châu Nam Hạo, anh liền nắm lấy tay của cô, sau đó nói:
- Cô ấy là người của tôi.