Chuyện này tuy không hẳn là không có thể, chỉ là so với học lực của Châu Tiểu Á thì top ba thật sự rất khó, đến Bàng Linh có cố gắng lắm cũng chỉ mới được top năm toàn khối mà thôi.
Lúc này, Bàng Linh liền nghiêng đầu, nói:
- Châu Tiểu Á, cậu điên rồi sao? Là top ba! Là top ba đó. Cậu có biết cậu đã hứa cái gì hay không thế?
- Tớ biết, nhưng tớ muốn cho Tô Thước biết rằng tớ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Mặc dù chính bản thân tớ cũng biết là năng lực của mình nếu được nằm trong top mười đã là ghê gớm lắm rồi, nhưng tớ vẫn tự khiêu chiến với chính mình. Lần này, tớ nhất định sẽ có thể đứng top ba toàn khối!
Mặc dù việc Châu Tiểu Á có tự tin là chuyện tốt, nhưng chuyện đứng top ba toàn khối thì có hơi... Có hơi quá rồi.
Ngay lúc này thì Bàng Linh liền nói:
- Được rồi, nếu cậu đã quyết tâm như vậy thì thân là bạn thân, tớ sẽ dốc sức giúp cậu...
Nói đến đây thì Bàng Linh lại đưa tay lên gãi gãi gương mặt của mình, sau đó nói:
- Mặc dù tớ chỉ là top năm thôi.
Nhưng Châu Tiểu Á hiển nhiên là rất biết ơn người bạn này rồi. Thật ra thì so với học lực những bạn trong top mười thì Bàng Linh đã xứng danh với hai chữ "học bá" rồi, nhưng người top một lúc đó là một nam sinh tên Tần Phi Thiên, đứng top hai toàn khối cũng là một bạn nam tên Đoàn Tinh Tinh, đứng thứ ba là bạn nữ tên Lục Kha Kỳ, đứng thứ tư cũng là nữ là Doãn Ngọc Tuệ, và người thứ năm chính là Bàng Linh.
Hiển nhiên thì so sánh giữa năng lực của năm người này thì Bàng Linh hoàn toàn chiếm ưu thế hơn so với Doãn Ngọc Tuệ hay Lục Kha Kỳ, chỉ là cô ấy có lẽ không có duyên với đề thi, nên năm nào thi cũng không suôn sẻ. Vì thế nên cho dù Bàng Linh cố gắng hết sức cũng chỉ đứng được thứ hạng năm toàn khối.
Còn với một người không mặn nồng với ngành kinh tế ngoại thương, lại không có thiên phú hay sự may mắn về chuyện thi cử như Châu Tiểu Á thì leo từ hạng ba mươi hai lên hạng ba... Nếu thật sự có thể thì đúng là điên rồi.
Hôm nay, Bàng Linh và Châu Tiểu Á lại tiếp tục tự học ở thư viện. Hiển nhiên là hiện tại ngành kinh tế ngoại thương của họ đã sắp đến kì thi rồi, nên ai nấy đều đến đây, một là tìm thêm tài liệu, hai là tự học, ba là trao đổi với giảng viên.
Và việc Châu Tiểu Á và Bàng Linh gặp được bốn người có điểm số cao nhất cũng là chuyện bình thường. Trong lúc này Tần Phi Thiên và Đoàn Tinh Tinh đang ngồi cùng nhau, cách cô chỉ có một dãy bàn, còn đối diện với họ chính là Doãn Ngọc Tuệ và Lục Kha Kỳ.
Nếu như Châu Tiểu Á nhớ không nhầm thì họ học lớp trên của cô một số, lớp của cô là K2104, còn lớp của họ là K2103. Hơn nữa là trong số ba mươi hai top đầu đều là lớp ở họ, chỉ có cô và Bàng Linh là bị lọt ra ngoài... Đối với một đối thủ nặng kí như vậy thì Châu Tiểu Á càng phải nỗ lực hơn.
- Cậu nhìn Đoàn Tinh Tinh đi, cậu ấy rất có triển vọng cho vị trí nhất bảng lần này.
- Tần Phi Thiên sa sút sao?
- Nói là sa sút nhưng cũng nằm trong top ba, chỉ là dạo gần đây cậu ta và gia đình có chút mâu thuẫn, hình như là đang nói về nơi sẽ thực tập vào năm cuối. Nên tâm tình của cậu ta có vẻ không tốt lắm.
Lúc này thì Châu Tiểu Á cũng chú ý đến Tần Phi Thiên, quả nhiên là có thể nhìn ra, với sắc mặt đó thì làm sao mà tốt được chứ. Nhưng lúc này, Châu Tiểu Á lại không muốn quan tâm đến chuyện bao đồng nữa, mà cô muốn chuyên tâm chú ý đến bài học của mình.
Nhưng có lẽ Tần Phi Thiên và Đoàn Tinh Tinh đã sớm nhìn ra và nhận ra Bàng Linh đang ngồi ở đó, nên mới nói nhỏ với nhau mấy câu. Hiển nhiên thì Lục Kha Kỳ và Doãn Ngọc Tuệ cũng đưa mắt nhìn Bàng Linh, sau đó nói:
- Cô ấy không phải top năm sao? Tên là cái gì Bàng Linh thì phải?
Lục Kha Kỳ liền gật đầu, nhưng sau đó cô ấy lại nói:
- Bình thường cũng không nhìn thấy cô ấy đến chăm chỉ ôn tập, sao đột nhiên kì thi này lại nỗ lực vậy nhỉ?
Đoàn Tinh Tinh cũng lắc đầu, đối với cậu ấy thì những chuyện vặt vãnh đó không đáng để quan tâm. Nhưng Doãn Ngọc Tuệ lại có chút sợ, nói sao thì vị trí của cô ấy cũng là hạng thứ tư, hơn nữa điểm số của Bàng Linh cách cô ấy cũng không nhiều... Nếu như lần này Bàng Linh thật sự chuyên tâm học hành, thì liệu cô ấy còn có thể giữ vững thứ hạng của mình hay không?
Lục Kha Kỳ nhìn ra được bạn mình đang lo lắng, cô ấy liền nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của cô ấy, nói:
- Đừng lo, chuyện đâu còn có đó. Cho dù cậu không còn là top bốn thì vẫn không thể bị đá ra khỏi top mười đâu.
- Kha Kỳ, nhưng tớ thật sự lo... Cậu xem, ở bên cạnh của Bàng Linh còn có một người.
Nhưng Lục Kha Kỳ lại không nhìn ra cô gái kia là ai, vì nếu thứ hạng của cô cao thì chắc chắn cô ấy sẽ nhớ. Lúc này, Tần Phi Thiên mới lên tiếng:
- Châu Tiểu Á, hạng ba mươi hai, là con gái thứ hai của Châu gia, chị gái song sinh của Châu Nam Hạo.
- Hóa ra là chị của Nam Hạo, bảo sao lại thấy quen mặt... Nhưng mà, thứ hạng của cô ấy... Ba mươi hai sao? Thấp vậy sao?
Lục Kha Kỳ nói mà cũng cảm thấy kinh ngạc, thật ra thì Lục Kha Kỳ rất thích Châu Nam Hạo, lúc trước còn suýt vì cậu ấy mà đến trường quân đội học. Nên thực tích của Châu Nam Hạo luôn là đứng nhất bản, ấy vậy mà chị gái song sinh... Đúng là có chút khác biệt.
Không... Khác biệt rất lớn mới là đằng khác!