Lúc này trên tay của cô ta là một hộp bữa ăn chiều, Triệu Thu Ánh nhìn anh, sau đó lại cười dịu dàng nói:
- Tô Thước, chúng ta ăn cùng nhau có được không? Hôm nay em nấu hơi nhiều một chút,... Em... Em cũng muốn nói chuyện rõ ràng với anh nữa.
Nghe thấy tiếng của Triệu Thu Ánh thì Châu Tiểu Á ở dưới bàn cũng cảm thấy không vui, lúc này cô liền dùng tay véo nhẹ vào bên trong đùi của anh, còn Tô Thước tuy khá đau đó, nhưng anh vẫn giữ nét mặt bình thản, rồi liền nhìn Triệu Thu Ánh, lãnh đạm nói:
- Tôi có hẹn rồi.
- Vậy ngày mai...
- Ngày mai tôi cũng có hẹn rồi.
Nghe anh nói như vậy Triệu Thu Ánh cũng chỉ cúi đầu, vốn dĩ anh còn tưởng cô ta sẽ rời đi, nhưng cô ta chỉ mới quay đầu được một lúc thì lại quay ngược lại, nhìn anh bằng cặp mắt long lanh động nước, nói:
- Tô Thước, có phải em làm gì sai nên anh không vui đúng không? Dạo gần đây anh lạ lắm, ngày nào anh cũng tránh mặt em... Bình thường chúng ta cũng đâu có đến mức như vậy... Thước, anh sao vậy?
Châu Tiểu Á ở dưới bàn nghe như vậy liền tức đến sôi máu, cô còn trực tiếp véo mạnh vào đùi anh, lúc này Tô Thước liền cúi xuống nhìn cô, nhưng nhận lại chỉ là cái trừng mắt của Châu Tiểu Á, dáng vẻ ghen tuông này của cô đúng là thú vị quá đi. Bất chợt Tô Thước lại muốn trêu đùa thêm một chút.
Ngay lúc này thì Tô Thước lại nhìn Triệu Thu Ánh, nói:
- Em nghĩ nhiều rồi, chỉ là gần đây sinh viên đều đang bận thi cử, tôi cũng đang sắp xếp cho sinh viên vào lớp, nên thời gian không nhiều. Em đừng nghĩ nhiều.
Triệu Thu Ánh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô ta còn nhìn anh mỉm cười một cái, nói:
- Vậy đợi khi sinh viên được nghỉ đông thì chúng ta đi du lịch với nhau nhé?
Đến đây thì anh đã nhận thấy con mèo nhỏ ở dưới bàn đã tức đến điên người rồi, liền giả vờ cúi xuống nhặt gì đó, nhưng lại dịu dàng hôn lên môi của Châu Tiểu Á một cái, khiến cho cô giật mình.
Rồi thì sau đó anh lại nhìn Triệu Thu Ánh, nói:
- Có lẽ em hiểu lầm gì đó về quan hệ của chúng ta rồi phải không?
- Ý anh là sao?
- Trước kia tôi quan tâm, hỗ trợ em là vì hiệu trưởng biết trước kia mối quan hệ chúng ta không tồi, nên mới bảo tôi chiếu cố em. Hơn nữa là...
Dừng một chút, lúc này Tô Thước lại đưa tay xuống dưới bàn, nhẹ nhàng xoa đầu của Châu Tiểu Á, nói tiếp:
- Hơn nữa là tôi đã có bạn gái rồi, mèo nhỏ nhà tôi rất hay ganh tị, nên tôi cũng không muốn để cô ấy phải khó chịu nữa. Vì vậy sau này chúng ta hạn chế gặp nhau sẽ hay hơn.
Nghe đến việc Tô Thước có bạn gái thì Triệu Thu Ánh cũng bị đứng hình, riêng Châu Tiểu Á ở bên này lại sung sướng đến mức sắp bay lên ngọn cây rồi.
Cuối cùng thì Triệu Thu Ánh cũng chỉ gượng cười mấy tiếng, sau đó cũng nói qua loa mấy câu rồi rời đi. Đến khi tiếng cánh cửa đã đóng lại thì Châu Tiểu Á mới từ dưới bàn chui lên, lúc này cô cũng đã định sẽ rời đi nhưng bàn tay lại bị anh nắm chặt, sau đó là một màn Châu Tiểu Á bị kéo lại, lại một lần nữa áp sát vào người anh.
- Anh làm sao vậy?
- Châu Tiểu Á, em cũng lớn gan lắm đấy, còn dám véo tôi à?
Nhưng Châu Tiểu Á lúc này liền hất mặt, sau đó lại nói:
- Thì sao chứ? Em chính là véo anh đó, còn muốn cắn chết anh nữa!
Dứt lời thì Châu Tiểu Á liền cầm lấy tay anh lên rồi không thương tiếc mà cắn một cái, tuy là đau nhưng thay vào đó thì Tô Thước lại cười một tiếng, còn đưa tay còn lại vuốt tóc của cô, nói:
- Em là chó con à?
- Tô Thước, anh dám nói em là chó sao? Anh... Anh...
Nhưng còn chưa để Châu Tiểu Á phát tiết xong thì Tô Thước đã trực tiếp đem cô khóa lại, đặc biệt là cái miệng ồn ào của cô cũng bị anh bịt lại. Lúc này Châu Tiểu Á thật sự cảm thấy bản thân sắp bị đắm chìm trong tình yêu và sự dịu dàng này rồi, nếu như bây giờ cô có chết thì cô cũng cam lòng.
Một lúc sau, ngay khi hôn xong thì Tô Thước mới nói:
- Được rồi, em về lớp trước đi.
- Tô Thước, em hỏi anh một chuyện có được không?
Tô Thước gật đầu. Tuy là cô đã nhận được cái gật đầu của anh, nhưng câu hỏi mà Châu Tiểu Á sắp hỏi thì có vẻ như nó khá khó trả lời. Nhưng dù sao đi nữa, cho dù câu trả lời như thế nào đi nữa thì cô vẫn muốn mạnh mẽ hỏi một lần.
Lúc này Tô Thước liền nhìn cô, Châu Tiểu Á cũng hít một hơi thật sâu, sau đó nói:
- Trước kia anh từng nói muốn kết hôn với Triệu Thu Ánh, là vì yêu cô ấy hay là vì lý do khác.
Có lẽ bây giờ Tô Thước đã biết được sự lo lắng những ngày gần đây của Châu Tiểu Á là gì, không phải cô sợ anh sẽ không yêu cô, hay cô sợ rằng anh sẽ không kết hôn với cô... Mà thứ Châu Tiểu Á sợ nhất chính là việc anh chấp nhận kết hôn với cô, nhưng trong lòng lại có một người phụ nữ khác, cái cảm giác phải chia sẻ tình yêu đó... Nó rất khó chịu.
Còn Tô Thước lại đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, nói:
- Đây là cuối cùng chúng ta nhắc về chuyện này, và tôi cũng nghiêm túc nói cho em biết... Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng yêu Triệu Thu Ánh!
- Vậy tại sao năm đó anh muốn kết hôn?
- Vì lý do đặc biệt nhưng tôi vẫn chưa thể nói. Đợi đến thời điểm thích hợp thì tự khắc tôi sẽ nói cho em biết.
Dừng một chút, lúc này Châu Tiểu Á lại có chút nhỏ giọng, nói:
- Vậy anh từng yêu em chứ?
Tuy Tô Thước không muốn thừa nhận, cũng chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ thừa nhận. Nhưng vào giây phút này lý trí của anh đã bị trái tim của anh làm cho lu mờ, anh liền dịu dàng đáp:
- Không phải là từng.
Nghe đến đây thì Châu Tiểu Á liền đưa mắt nhìn anh, nhưng rồi Tô Thước liền thúc giục cô mau về lớp. Nhưng cô lại lắc đầu, cô muốn nghe đáp án từ anh, bất lực với cô, anh liền nói:
- Được rồi, thừa nhận, là tôi thích em, có được chưa?
- Anh thật sự thích em sao? Thật không? Anh không lừa em chứ?
- Tôi lừa em đấy.
Nhưng Châu Tiểu Á lại lè lưỡi và nói rằng không tin anh, sau đó thì cô còn vui vẻ rời đi. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô mà Tô Thước cũng chỉ bật cười, mèo nhỏ này thật nghịch ngợm.