Thương Hải Ngụy Vương lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Bản vương chỉ là muốn nói, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.........” "Được! Theo ý của các ông chính là… Các ông đã hạ quyết tâm không muốn thành công đúng không?" Lâm Trần lười nói nhảm với cái tên này vì vậy hắn vung tay lên, thu lại hiệu quả của kỹ năng ‘Tiến hành diễn thuyết’. Khung cảnh xung quanh thay đổi chóng mặt, một lần nữa quay trở lại đỉnh núi Thương Hải. Hơn ba mươi Ngụy Vương nhìn xung...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.