Mục lục
Bán Quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 50: Thảm rồi, thật sự là thảm rồi

Lời này vừa nói ra, cục trưởng Trần mới phản ứng lại, cả người nhất thời choáng váng.

“Đúng…Đúng rồi! Sao trong xe này lại không có vô lăng?

Một đám cảnh sát theo bản năng cũng nhìn về phía buồng lái.

Sau đó, vẻ mặt đều trở nên mê mang.

"Ý anh là vô lăng sao? Nó ở đây này!”

Lâm Trần lấy một cái vô lăng từ phía sau ra, lắc lư trước mặt Cục trưởng Trần.

“......”

Cục trưởng Trần chỉ cảm thấy da đầu tê dại: "Không phải! Ý của tôi là, không có vô lăng thì làm thế nào mà anh có thể lái xe đến đây?"

Mấy vị cảnh sát nghe vậy thì cũng lập tức gật đầu.

Dù sao, đây cũng là nghi hoặc trong lòng bọn họ.

Ngoài ra, trong lòng bọn họ lại xuất hiện thêm một nghi hoặc mới.

Cái vô lăng này lấy từ đâu ra?

"Không phải chỉ là không có vô lăng thôi sao? Sao lại không thể lái? Dù sao đây cũng là Linh Xa mà."

Lâm Trần tiện tay thu hồi vô lăng, nói như đây là điều đương nhiên.

Mẹ ơi... Đây là Linh Xa???

Vốn mọi người còn đang rung động nho nhỏ vì vô lăng biến mất.

Nhưng sau khi nghe được hai chữ Linh Xa thì mọi người giống như gặp quỷ, vội vàng lui về phía sau vài bước.

"Ngài… Ngài Lâm, ngài đừng đùa nữa..."

Trán Cục trưởng Trần không ngừng toát mồ hôi lạnh. Ông ta giơ tay lên muốn lau mồ hôi nhưng kết quả lại càng lau càng nhiều...

"Tôi đâu có nói đùa!"

Lâm Trần nghe xong thì có chút không vui đáp.

Chính mình nói thật nhưng tại sao lại luôn không có ai tin tưởng thế nhỉ?

Lúc này hắn mới vỗ vỗ lão Đỗ vài cái, nói: "Anh giúp tôi chứng minh một chút. ”

“......”

Lão Đỗ nhịn không được liếc mắt nhìn cục trưởng Trần một cái, trong ánh mắt tràn ngập sự thương hại.

Ông không nói cái gì khác được sao?

Tại sao cứ phải cố chấp hỏi ông chủ nhà tôi như vậy chứ!

Cục trưởng Trần bị ánh mắt của lão Đỗ kích thích, nhịn không được nuốt nước miếng, yếu ớt hỏi: "Anh, anh muốn làm gì... Ui là trời!”

Ông ta đang nói thì đột nhiên nhìn thấy sắc mặt lão Đỗ dần dần xanh mét.

Quần áo vốn chỉnh tề cũng trở nên ướt sũng, không ngừng nhỏ nước xuống mặt đất.

Mà đôi mắt cũng nhanh chóng biến thành màu đen tuyền.

Dữ tợn và kinh khủng!

Lúc này Cục trưởng Trần sợ tới mức ngồi bệt trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, môi không ngừng run rẩy.

Cách đó không xa, một đám cảnh sát cũng bị dọa sợ, giờ phút này bọn họ chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra.

Người tài xế kia... Thực sự là một con quỷ!

Còn chiếc xe này... Cũng thật sự là Linh Xa!

"Ông đừng sợ! Đây là tài xế của tôi."

Lâm Trần thấy Cục trưởng Trần bị dọa không nhẹ thì vội vàng tiến lên, tốt bụng an ủi.

"Thật… Thật là tài xế của anh sao?”

Cục trưởng Trần nuốt nước miếng, dưới sự dìu dắt của Lâm Trần mà run rẩy đứng lên.

"Ông không tin tôi sao?"

Lâm Trần nhìn Trần cục trưởng, sâu kín nói.

"Không… Không! Tôi tin ngài!”

Trong nhất thời Cục trưởng Trần sợ tới mức run rẩy, vội vàng xua tay.

Vốn ông ta đã bị dọa quá mức, nếu đối phương lại "chứng minh" một chút nữa thì mình có còn sống hay không đây?

Lão Đỗ thấy thế thì lại trở về trạng thái bình thường, cười nói: "Tôi thật sự là tài xế của ông chủ. Khi không có mệnh lệnh của ông chủ thì tôi sẽ không tự ý ra tay đâu."

Mọi người vừa nghe lời này thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhất thời ánh mắt nhìn về phía Lâm Trần lại càng thêm tôn kính.

Dù sao, chuyện có thể khiến một con quỷ làm tài xế cho mình thì tuyệt đối không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.

"Cái kia... Ngài Lâm!”

Cục trưởng Trần dừng lại một lát để bình phục lại tâm tình rồi lúc này mới lên tiếng hỏi: "Bên trong đó là... Quỷ không đầu, không biết khi nào ngài sẽ giải quyết nó? ”

“Tôi đã tới rồi nên đương nhiên sẽ giải quyết luôn bây giờ!”

Lâm Trần liếc nhìn ông ta một cái rồi định trực tiếp đi vào chung cư.

“Ngài Lâm, ngài không cần chuẩn bị một chút sao?”

Cục trưởng Trần thấy thế thì nhịn không được mà lên tiếng hỏi thăm, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Con quỷ kia đã giết ba người rồi, thật sự rất khủng bố!”

Một đám cảnh sát nghe vậy thì rối rít gật đầu.

Dù sao, vừa rồi bọn họ còn tận mắt chứng kiến nên trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.

“Không có việc gì! Lá gan của tôi rất lớn nha!”

Lâm Trần thuận miệng trả lời một câu rồi trực tiếp đi vào khu chung cư.

Đây là vấn đề có thể dùng lá gan của anh lớn hay không lớn đổi so sánh sao?

Nếu anh bị con quỷ đó giết chết thì chúng tôi nên làm gì bây giờ?

Tất cả các sĩ quan cảnh sát đều khóc không ra nước mắt.

Nhưng lại ngại màn "biểu diễn" vừa rồi của Lâm Trần nên hiện tại không ai dám tiến lên ngăn cản, mà chỉ có thể là trông mong nhìn.

Lão Đỗ nhìn thoáng qua cảnh tượng trong chung cư rồi không biết lấy từ đâu ra một điếu thuốc quỷ.

“Ba!" Một tiếng, vỗ tay cái độp đốt lên điếu thuốc quỷ, hít một hơi thật sâu.

Anh ta vừa nuốt mây nhả khói, vừa nhìn cảnh tượng trong khu chung cư rồi lắc đầu thở dài: “Thảm rồi! Thật sự thảm rồi...”

"Ngài cũng cảm thấy ngài Lâm sẽ gặp nguy hiểm đúng không? Vậy thì ngài nhanh chóng ngăn ngài ấy lại đi! Chúng ta sẽ bàn bạc lại kỹ hơn..."

Cục trưởng Trần vội vàng nhìn về phía lão Đỗ, nghiêm túc nói.

Nhưng ông ta còn chưa nói hết thì đã nghe thấy lão Đỗ chậm rãi nói một câu: "Ông đừng hiểu lầm! Tôi nói thảm chính là nói tên quỷ kia..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK