Chương 42: Người này là cấp dưới của ông chủ sao?
Lời nói đầu tiên cất lên là của một lão quỷ khoảng chừng năm sáu mươi tuổi: “Nhưng mà, cái người đại nhân vật đó, thật sự có thể cho chúng ta tất cả những gì chúng ta mong muốn sao?”
“Chắc chắn rồi!”
Lão Đỗ gật đầu một cái, nói: “Ông thấy tôi giống loại chuyên đi lừa gạt quỷ sao?”
“Đương nhiên không giống.”
Lão quỷ nghiêm túc quan sát lão Đỗ một hồi, sau đó khẽ lắc đầu.
Mặc dù lão Đỗ cũng là quỷ, nhưng mà trong tình huống không cần hiện ra nguyên hình thì bộ dáng của anh ta vẫn rất thật thà, chất phác .
“Lão Đỗ, tôi có chuyện này muốn hỏi anh lâu rồi.”
Một con quỷ nam bề ngoài khoảng hơn ba mươi tuổi nhịn không được nói: “Tại sao cái Linh Xa này của anh lại thiếu một cái vô lăng vậy?”
Lão Đỗ tùy tiện qua loa trả lời: “Bởi vì tôi muốn xem thử, nếu không có vô lăng thì khi lái xe sẽ có cảm giác như thế nào."
“Thì ra là thế!”
Hai con quỷ đột nhiên tỉnh ngộ gật đầu một cái.
Trên xe đến bây giờ vẫn không có mở miệng nói chuyện, là một cậu bé bề ngoài khoảng chừng tám chín tuổi.
Tiểu quỷ quay sang nhìn lão Đỗ, rồi lại nhìn hai con quỷ bên cạnh một chút, cảm thấy có chút nhàm chán.
Vì vậy, nó dứt khoát lấy từ trong túi ra một ngón tay người để chơi.
Khoảng vài phút trôi qua, chiếc xe chậm rãi dừng sát ở phía trước văn phòng của Lâm Trần.
“Trước tiên mọi người chờ ở trong xe một chút, tôi đi vào nói chuyện.”
Lão Đỗ dặn dò bọn quỷ xong, sau đó lập tức bước nhanh đi vào văn phòng.
Vừa đi vào bên trong, ngay lập tức phát hiện Lâm Trần đang xem phim truyền hình cùng Diệp Tiểu Nhu dường như vô cùng thích thú.
“Ông chủ, Ông chủ!”
Lão Đỗ vội vàng vẫy vẫy tay, thấy Lâm Trần nhìn qua, không nhịn được bước nhanh hơn về phía trước, thấp giọng nói: “Ông chủ, lần này tôi bắt cóc được vài con quỷ!”
“Thật sự là bắt cóc được à?”
Lâm Trần hai con mắt hơi hơi sáng lên: “Vậy bắt được mấy con?”
Hắn vốn là có chút thất vọng bởi vì hôm nay không có nhận được ủy thác tới cửa.
Không nghĩ rằng, mới chớp mắt một cái, lão Đỗ đã giao hàng đến tận cửa!
Đơn giản, đây chính là nhân viên xuất sắc nhất của năm nha!
“Ba con!”
Trong mắt Lão Đỗ lóe lên một tia sáng, sau đó đưa ba ngón tay ra.
“Tôi cứ tưởng anh thật sự là một con quỷ thành thật, không nghĩ tới năng lực của anh trong việc này cũng mạnh như vậy”
Lâm Trần vỗ vỗ bả vai của đối phương, khen ngợi nói: “Đâu có đâu có, cũng là do ông chủ có cách dạy tốt mà thôi!”
Lão Đỗ nghe vậy, có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái.
Diệp Tiểu Nhu ở bên cạnh, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, chỉ cảm thấy đầu óc bắt đầu ong ong.
Trước đây, cô đã từng nghe hai người nhắc tới chuyện bắt cóc quỷ.
Cô thật sự cho rằng tất cả chỉ là một trò đùa, nhưng mà ai có thể nghĩ được đó chính là thật sự!
Còn lão Đỗ này, anh ta chính là một con quỷ đó nha! Vậy mà lại đi giúp đỡ ông chủ của mình bắt cóc quỷ.
Lương tâm của anh ta vứt ở đâu rồi?
“Bây giờ ba con quỷ kia ở đâu?”
Lâm Trần không tiếp tục nói nhảm, mà trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Lão Đỗ vội vàng nói: “Ông chủ, bọn chúng đều đang chờ ở bên ngoài, bây giờ tôi sẽ kêu bọn chúng đi vào ngay.”
Sau đó, anh ta trực tiếp đi ra khỏi văn phòng, vẫy vẫy tay về hướng xe taxi: “Xuống xe đi! Ông chủ đang đợi mọi người ở bên trong!”
Ba con quỷ nghe vậy, lần lượt xuống xe.
Lão quỷ ban đầu có chút khẩn trương: “Chú em à, tính cách của ông chủ chú như thế nào, nếu như chúng ta nói sai chỗ nào có thể làm hắn giận dữ không?”
Lão Đỗ nghĩ đến cái cảnh trước đây chính mình bị Lâm Trần dùng gạch uy hiếp, trái với lương tâm nói: “Yên tâm đi, từ trước đến nay ông chủ lúc nào cũng là người ôn hòa. Còn việc anh có thể sẽ nói sai hay không, thì ngược lại không cần lo lắng.”
Suy cho cùng, nếu các người thật sự có chọc giận hắn hay không, thì hắn cũng muốn đem mọi người đưa tiễn đi .
Lão Đỗ lặng thầm ở trong lòng tăng thêm một câu như vậy.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Lão đầu nghe thấy vậy, ngay lập tức thả lỏng đi rất nhiều.
Đáng tiếc thay, ông ta thậm chí còn không biết số mạng của mình sắp đến hồi kết, bắt đầu thúc giục lão Đỗ: “Chú em! Mau dẫn đường đi! Đừng để ông chủ của chú chờ lâu.”
“......”
Lão Đỗ nhìn đối phương bằng một mắt cảm thấy kỳ quái.
Đoán chừng, ông chủ của tôi chắc cũng đang chờ rất sốt ruột.
Anh ta không do dự nữa, lúc này đi lên phía trước, dẫn đường cho bọn quỷ theo sau.
Sau khi, ba con quỷ đi theo vào trong văn phòng, nhìn thấy Lâm Trần và Diệp Tiểu Nhu đều là con người, ngay lập tức sững sờ tại chỗ.
“Chú em, hai người này là cấp dưới của ông chủ anh phải không?”
Lão đầu có chút ngập ngừng dò hỏi.
Con quỷ trung niên cũng nhìn sang bằng ánh mắt tò mò.
Về phần nhóc tiểu quỷ, nó nhìn chăm chú hai người Lâm Trần, còn nhẹ nhàng liếm lấy mép một cái.
“Người này chính là ông chủ của tôi.”
Lão Đỗ đầu tiên là giới thiệu một chút về Lâm Trần, sau đó chỉ chỉ vào Diệp Tiểu Nhu: “Người này mới là cấp dưới của ông chủ tôi.”