Vận Kinh Hồng thăm dò bên trong, y hơi ngẩn ra. Bên trong là một tấm ngọc giản, dùng để chứa đựng một tia tinh thần.
Tu giả lưu giữ công pháp thường sử dụng hai loại. Một là viết ra giấy, giống như hầu hết các tác phương khác.
Nhưng cũng có loại đặc biệt hơn, cần phải dùng một tia tinh thần lưu giữ. Loại này thường là dạng tâm pháp, trong tia tinh thần đó sẽ lưu lại một chút đặc thù.
Giúp cho người tu luyện cảm ngộ được một phần, tránh cho tu hành sai lầm lạc bước. Từ những vấn đề này, nhìn Hàn Tông mà nhận ra. Tâm pháp hắn nhận được đều là dạng viết ra giấy, có thể nói là trong phúc ẩn họa.
"Đây chỉ là một bản tâm pháp bình thường mà thôi, trước khi đi bọn ta đều không được cầm theo đồ vật gì. Cái này là ta lén phòng bị, bởi thế…."
Nhìn thần sắc khó chịu của hắn, Vận Kinh Hồng mỉm cười gật gù trong lòng, y đoán đúng là như vậy thật.
Nếu hắn là con em thế gia, vì sao lại quá rách nát như vậy, trên người không có gì đáng giá thì thật vô lý.
Lần đầu giao chiến cùng hắn, lại thêm lần này, vậy mà một thanh pháp khí cũng không có, tới đây thì y cũng đã hiểu rõ ràng hết rồi.
Nghĩ tới đây, Vận Kinh Hồng lại càng tự tin vào vận may của mình, khi đã gặp hắn. Y có thể mường tượng suy đoán ra được, đối thủ của hắn muốn thắng, ắt phải tìm kẻ trợ giúp.
Bản thân hắn cũng tương tự như vậy, dù có kiêu ngạo thế nào, cuối cùng muốn thắng vẫn phải cần có kẻ khác giúp đỡ. Nói như thế thì Vận Kinh Hồng giúp hắn càng nhiều, chỗ tốt nhận được càng lớn. Y liền cười nịnh nói:
"Tuyệt huynh yên tâm, có lẽ huynh không biết, vài ngày tới trong thành sẽ diễn ra một buổi đấu giá lớn. Tại hạ tin tưởng rằng, với bản công pháp này của Tuyệt huynh, sẽ được giá cao!."
Mệnh Tại Y gật đầu, bộ dáng vẫn lạnh lùng như cũ. Nàng trầm tư hồi lâu, bấy giờ lại chậm rãi nói:
"Cứ gặp nhau thế này cũng không tiện, để ta chỉ ngươi một nơi thích hợp…."
Sau khi hai người bàn luận thêm hồi lâu, Mệnh Tại Y nhắc nhở gã hành sự bí mật thêm một lần nữa thì mới rời đi.
Không lâu sau, Mệnh Tại Y về tới nơi bãi đất, nàng ta quan sát một vòng, rồi lại tiếp tục công việc cũ.
Nói về chuyện hợp tác với Vận Kinh Hồng, nàng đã nghĩ khá kỹ lưỡng, vẫn quyết định ra tay sớm một chút. Mọi lời nàng nói, hầu hết đều là bịa đặt, nhằm hợp thức hóa tránh cho một số thứ xuất hiện quá vô lý mà thôi.
Song song với đó, quả thật nàng đã gần như không còn linh thạch trên người, thiếu thốn quá nhiều.
Trong khi nàng lại lưỡng lự việc tới Vạn Lầu Các lần nữa, dù sao lần trước cũng đã nháo thành cám lợn rồi. Biết đâu đấy, lão giả họ Trần chỉ đang chờ có thế.
Nhưng lão ta không đáng để ý, cái chính là tên Vạn lâu chủ kia. Ông ta đã biết nàng ngụy trang, cũng biết nàng đặt bẫy, nhưng lại không vạch trần.
Mệnh Tại Y dần hiểu điều này, có lẽ ông ta nhìn trúng tâm cơ và tài năng của nàng, nên muốn có lòng thu nhận.
Người lãnh đạo giỏi, đều có một ưu điểm, cũng là khuyết điểm. Ấy là chỉ cần nhìn thấy người tài, bọn họ đều muốn thu hết vào dưới trướng nhà mình.
Bởi vì bọn họ hiểu rằng, thuộc hạ càng giỏi thì tiến độ công việc càng hiệu quả, bọn họ càng nhàn.
Ngược lại, chỉ biết ra lệnh và ỷ lại, vậy thì tập thể đó cũng không khác gì một con sâu béo, chỉ biết đục khoét.
Mệnh Tại Y nào có cái hứng đó, tiếp xúc với ông ta càng nhiều, bại lộ thân phận càng sớm. Bại lộ một chút thì không sao, bại lộ quá nhiều sẽ dẫn tới giết người đoạt bảo.
Do đó, muốn có tài nguyên lại không muốn ra mặt, vậy thì hợp tác với Vận Kinh Hồng là tốt nhất.
Nhưng hợp tác với người thông minh như y, cũng có vài thứ bất tiện, giả như hợp tác lần này.
Mệnh Tại Y tu ma, vì thế không có nhiều tác phương chính đạo, nàng ta chỉ có tác phương ma đạo là chủ yếu. Tiếp đến là tâm pháp, công pháp nàng ta có vài bộ, hầu hết là nằm trong tổ hợp hệ sát chiêu.
Hiện tại cảnh giới chưa đủ để tu luyện, nhưng có ngu mới bán đi hệ sát chiêu, nhất lại là ở cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Còn những công pháp nhỏ lẻ lại không được, nếu đưa nó cho Vận Kinh Hồng, y nhất định sẽ điều tra.
Y hợp tác với nàng, nhưng lại không rõ lai lịch của nàng, đây là hợp tác mạo hiểm. Cho nên y sẽ từ những thứ nàng để lộ, mà âm thầm điều tra manh mối.
Công pháp có tên, người có danh tính, sẽ không khó để lần ra dấu vết. Còn công pháp nhỏ lẻ lấy từ tương lai, kiếp này chưa có người sáng tạo ra, cái này thật sự nàng ta không biết.
Tu giả lên cao, hầu như chín phần mười đều sẽ quan tâm tới tổ hợp hệ sát nhiều hơn, hoặc là pháp môn cao thâm, ai còn để ý mấy cái công pháp nhỏ lẻ kia nữa, nàng cũng không ngoại lệ.
Bởi vì sợ gã điều tra ra gì đó, nàng đã tính toán rất kỹ, lựa ra một vài bản tâm pháp, ít người biết đến.
Nhưng vẫn còn tốt ở điểm, tâm pháp khi thi triển thường ít khi hiển lộ ra ngoài như công pháp, vì thế có đánh nhau cũng ít người nhận ra hơn.
Mệnh Tại Y sống tới ngần này, cẩn thận là một trong những điều cần phải có. Nàng không muốn vì những manh mối nhỏ nhoi, cuối cùng lại đưa tới kẻ địch mạnh.
Vạn sự trên đời vốn không có gì tuyệt đối, nàng tuy đã cẩn thận hết mức, nhưng không thể vì vậy mà chủ quan. Mưu sự tại nhân, thành sự cũng ở tại nhân. Mình ngu thì mình chết, sao lại đi đổ tại ý trời!
Vận gia là một trong hai cự đầu xà, tất nhiên là có phường chợ không kém gì Vạn Lâu Các ở đây. Phương gia cũng vậy, cùng với Mệnh gia là bốn nhà làm ăn lớn nhất.
Phương thành chủ chỉ có một đứa con trai, tư chất ngu dốt, ham chơi lười làm. Đầu tư lợi dụng vào gã rất dễ, nhưng lại có thể bị Phương Thuấn lão ta phát giác quá sớm.
Mệnh gia lại càng không thể, chỉ còn mỗi Vận gia là có thể lợi dụng hợp tác.
Nàng thiếu khá nhiều tài liệu, nếu có thể hợp tác với Vận Kinh Hồng, để y giúp mình gom góp. Cái này rất là tốt, chỉ có điều, mọi sự thịnh quá cũng không tốt.
Cổ nhân có câu, thịnh cực tất suy, suy cực tất vong, tốt quá thì hóa dở, dở quá thì vứt đi, mọi thứ chỉ nên ở mức vừa phải thì hơn.
Mệnh Tại Y vừa làm làm vừa suy tính, đường đi nước bước tiếp theo. Lúc này cách nàng ta không xa, Hiếu Luật đứng đó nhìn lại.
Gã chỉ vừa tới mà thôi, không nhìn ra được nàng ta vừa lẻn đi đâu đó về. Bất kì một tu giả nào cũng đều phải lấy tu hành làm đầu, gã không thể lẽo đẽo theo nàng cả ngày được.
Mệnh Tiêu Tai có thể thưởng cho gã rất nhiều linh thạch, nhưng mà phải có thời gian để hấp thu. Tu vi gã không tăng lên, lợi ích của gã với Mệnh Tiêu Tai càng thấp xuống. Tới khi tuổi tác đã có, hối hận thì muộn mất rồi, chính gã cũng hiểu được đạo lý này.
Mệnh Tại Y nhìn ra điểm này, nàng vẫn có kẽ hở để ung dung làm điều mình muốn. Chỉ cần còn không tới mức gây hại, nàng cũng chưa cần xử lý vội.
Song song với việc đó, rắc rối mà Mệnh Tiêu Tai sắp mang đến mới là vấn đề cần giải quyết sớm hơn.
Theo những gì nàng biết kiếp trước, vào khoảng thời gian này, ông định bụng sẽ gả nàng tới Tề gia. Kiếp trước vì có Tiểu Thất Tử tung chuyện quan hệ ra ngoài, mãi thời gian sau vẫn còn chưa có gả đi thành công.
Sau lại xảy ra thêm sự tình, cuối cùng nàng bị vì chính biến hai năm sau mà rời đi.
Nhưng kiếp này thay đổi, Tiểu Thất Tử đã chết, đương nhiên hôn sự sẽ không còn ai ngăn cản, vẫn tiến hành bình thường.
Ông ta sẽ nhanh thôi, tìm tới Tề ngỏ ý cầu thân, cũng sẽ nhanh chóng tới thăm đứa con ghẻ là nàng. Mấu chốt cũng ở chỗ này, ông ta sẽ phát hiện ra nàng là tu giả, mọi thứ biết đâu sẽ vì thế mà không tốt.
Đúng là mỗi lần dùng con điệp ảnh, phải cẩn thận hết nấc, họa nó kéo tới, không biết đâu mà lần.
Chẳng qua nàng cũng đã có giải pháp, làm cho chuyện này kéo dài thêm thời gian….
Tại Vận gia....
Vận Kinh Hồng đứng khom lưng trước một gã trung niên. Ông ta là Vận Nhất Khí, lúc này trên tay ông cầm một miếng ngọc giản, ánh mắt thâm thúy ngắm nghía.
"Hồng, quyết định của con tuy về lâu về dài còn chưa rõ ra sao, nhưng hiện đang có vẻ rất tốt…."
Vận Kinh Hồng ở bên nghe được, y cúi đầu dạ vâng lấy lệ. Y hiểu được, ông là đang muốn nói, đừng để lợi ích trước mặt làm mù lý trí.
"Thưa cha, hợp tác không đại biểu cho việc kết minh ước, có thể làm cũng có thể bỏ…."
Vận Nhất Khí gật đầu, nói không sai. Kết minh ước là dùng lời thề tu giả ước định, coi như hai bên đã cột chung một thuyền.
Hợp tác chỉ là quan hệ bằng lời nói, dùng danh tiếng và địa vị để khẳng định uy tín mà thôi. Một khi lợi ích thay đổi, tùy thời có thể rũ bỏ.
Nhưng cái gì cũng có giá của nó, lợi ích của minh ước luôn nhiều hơn việc hợp tác tạm thời.
Xưa nay tham thì thâm, liều ăn nhiều, Vận Kinh Hồng muốn đi xa hơn, không thể không nghĩ tới việc kết minh.
Y đã có được một ít manh mối từ miệng hắn ta, đương nhiên là sẽ cật lực điều tra. Một khi xác minh được thực hư, lúc đó quyết định cũng không muộn.
"Hồng, con dự quyết định sao với bản tâm pháp này?."
Vận Kinh Hồng lóe lên tia trong mắt, y liền thưa:
"Thưa cha, ở Quảng Hà thành ta, tâm pháp không có mấy bản, cũng không ai đem bán ra ngoài. Đương nhiên… con muốn lấy nó làm của riêng cho Vận gia chúng ta!."
"Ừmm… con nghĩ như vậy là rất tốt, nhưng phải giải quyết vấn đề làm sao cho êm đẹp?. Nếu như đem ra, cô cô ắt sẽ nghi ngờ, từ đó theo dấu mà tới. Phải biết rằng, cảnh giới nàng rất cao, muốn theo dõi người rất dễ. Để cho nàng phát hiện, chuyện hợp tác này của con và hắn, cũng xem như bỏ. Còn nếu đến Vạn Lầu Các bán đấu giá… Vận gia chúng ta chúng ta tuy mạnh, nhưng không phải giàu nhất. Vấn đề thứ ba, nếu con tính âm thâm giữ lại, vậy thì phải tính tới việc bị hắn phát hiện, lúc ấy hắn sẽ nghi kị, coi con là nói không giữ lời. Lợi ích thu được từ hắn cũng sẽ đại giảm...."
Vận Nhất Khí trầm tư, ba câu hỏi này mới là mấu chốt của vấn đề. Một khi hắn ta biết Vận Kinh Hồng không đấu giá như đã hứa, chuyện hợp tác sẽ có sạn trong đó. Còn không giấu đi, thì lại gặp phải hai vấn đề trên.
Đây là một vấn đề khó, Vận Nhất Khí muốn dùng nó để thử tài của Vận Kinh Hồng. Quả nhiên, y ngẫm nghĩ hồi lâu, lúc này bèn đáp:
"Thưa cha, việc này nhìn thì khó nhưng thực ra lại rất dễ giải quyết!."
"Ồ? Nói một chút xem nào?."
"Thưa cha, con dự tính giữ lại để phòng thân, thậm chí nếu có thì chỉ truyền cho một số người thật sự tin tưởng được, như tam gia lão. Như vậy người bên ngoài đâu thể tranh đoạt, chúng ta cũng đỡ đi một khoản. Quan trọng nhất, vấn đề nằm ở phía cô cô cũng được giải trừ…"
Thấy ông gật đầu, Vận Kinh Hồng nói tiếp:
"Còn vấn đề ở chỗ hắn lại không hề đáng ngại, bởi hắn ta không thể vào trong nội thành, vì thế mới phải cần ta bán giúp. Như vậy có thể nói, hắn vốn không quan tâm người mua là ai, mà cái hắn cần chỉ là tài liệu và linh thạch mà thôi. Chỉ cần đưa ra một cái giá đủ để hắn hài lòng, như vậy là được rồi. Còn chuyện sau này, khi đó hắn có phát hiện ra, cũng không có gì to tát…. "
Vận Kinh Hồng càng nói càng thâm, quả thật nếu như hắn có phát hiện, cũng nào có gì phải lăn tăn.
Một khi hợp tác thành công, hai bên sẽ dần bồi dưỡng tình cảm, tin rằng mọi chuyện tốt đẹp. Còn khi đó hai bên đường ai lấy đi, hắn trước đó đã đồng ý nhận linh thạch rồi,vậy thì còn nói được gì nữa.
Vận Nhất Khí gật đầu, ông hài lòng với ba câu trả lời này, nhưng sau đó lại hỏi tiếp:
"Hồng, con biết nhìn rõ thế cục, hiểu rõ nhân tâm như vậy là tốt. Nhưng vẫn còn một vấn đề lớn hơn, có biết là gì không?."
Vận Kinh Hồng ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không nhìn ra sơ hở nào trong lời nói của mình, y vội chắp tay thưa:
"Con trai ngu dốt, xin cha chỉ dạy!."
"Con à, phàm muốn giải quyết chuyện bên ngoài, trước phải yên chuyện trong nhà. Tình toán muốn giữ lại bản tâm pháp của của con rất tốt, nhưng lại có phiền phức lớn."
Vận Nhất Khí đứng dậy, ông tiến lại chỗ con trai của mình, vỗ vỗ bả vai rồi nói tiếp:
"Số tài liệu và linh thạch dùng để đưa cho hắn ta, con định lấy từ đâu? Nên biết rằng, nhà này còn có cô cô của con. Trong khi giá trị của bản tâm pháp này tuyệt đối không nhỏ, Vận gia đột nhiên thiếu hụt ngân sách một cách mờ ám, chuyện này khó mà giấu được nàng!."
….