"Kính bẩm hai vị trưởng lão, chỉ là một số chuyện lặt vặt mà thôi. Đệ tử vẫn xin ở đây, kính cẩn nghe theo chỉ dụ của hai vị…!"
Lão phụ nhân thứ hai nghe xong, bà ta phất phất tay áo:
"Ở đây thì có chuyện gì chứ? Thật nếu có thì các ngươi cũng không giải quyết nổi đâu. Mau đi đi, kẻo lại để chúng ta mang tiếng phá vỡ quy củ!"
Phương Thuấn ngẩn người giây lát, lão rất nhanh cúi người sát đất, hành lễ:
"Đã như vậy đệ tử xin phép cáo lui. Mọi chuyện ở đây nhị vị trưởng lão cần sai bảo, xin cứ tùy ý ra lệnh, Vận phó sẽ thay đệ tử chu toàn!"
Phương Thuấn liếc qua Vận Lam một cái, ông ta mới từ từ khom người rời đi.
Ông ta vừa đi, lão phụ nhân đầu tiên hướng đến Vận Lam, bà ta nhàn nhạt hỏi:
"Vài năm trước từng gặp qua ngươi một lần, khi ấy ngươi có đi theo Hoa phong chủ thì phải?"
Vận Lam bước ra cung kính thưa:
"Ra mắt hai vị trưởng lão, đệ tử năm đó theo hầu sư tôn, đã may mắn gặp qua. Là phúc của đệ tử!"
Một người trong đó vẻ như cười như không nói thêm:
"Hiện ngươi quy ẩn nơi này, xem ra là đã quá tuổi mà không đạt tới cảnh giới như ý rồi!"
Vận Lam xấu hổ, nàng gượng cười thưa:
"Tuệ nhãn trưởng lão như đuốc, vãn bối hổ thẹn đã làm ô nhục danh sư!"
Đột nhiên gian phòng trở nên ngột ngạt, khiến người ta khó thở. Nương theo âm thanh của vị trưởng lão nọ, khàn khàn mà rét lạnh:
"Ban nãy đối thoại mà ngươi nói với con nhóc kia bọn ta đều nghe rất rõ. Hừ… ngươi xem môn quy không ra gì, đúng đúng gan to tày trời!"
Vạn Lam thảng thốt, nàng ta vội vàng quỳ sụp xuống. Biết là không thể nào giấu giếm, nàng thành thật van xin:
"Đệ tử biết tội, là đệ tử nhất thời hồ đồ làm ra hành sự ngu muội. Kính xin hai vị trưởng lão rộng lượng hải hà, nể tình ân sư mà ban phát cho một con đường sống…!"
Vận Lam quỳ mọp đất, lạnh ướt sống lưng, rốt cục chuyện này đã tới. Nàng thầm oán bản thân đen đủi, phen này thì hết cứu.
Nào chỉ nghe một vị trưởng lão tùy ý sẵn giọng:
"Bọn ta tới đây cũng không phải để thị uy, xem như nể mặt Hoa phong chủ, chuyện này bọn ta không nghe, không thấy. Nhưng mà còn vị tiểu thư kia có bỏ qua cho ngươi hay chăng, thì đó là tùy vào phúc phận của ngươi rồi!"
Hai người tuy nói nể mặt Hoa Phù Dung, song lại chẳng để lời nói vào tai, nào cần quan tâm. Mấy cái tranh đấu tan nhà nát cửa này, đối với hai người lại nhẹ tựa lông hồng. Không đáng, thậm chí còn lấy đó làm trò xem vui.
Bảo sao Vận Lam như nghe được lời đại xá, cung kính dập đầu mấy cái.
Về phần nữ nhân kia có để yên hay không, Vận Lam đành nghe theo mệnh trời vậy. Chỉ mong nàng ta không phải tu giả, không có thính lực nghe thấu cách xa như thế.
Chỉ là Vận Lam biết, nếu nàng ta thật muốn biết, nội dung có lẽ còn cặn kẽ hơn hai vị trước mắt đây nhiều.
Bên ngoài, Phương Thuấn vừa ra khỏi đại sảnh không xa, viên đại tướng ban nãy khiêm nhường bước theo sau.
"Nói đi?"
Phương Thuấn lạnh nhạt nói ra, nét sợ hãi ban nãy đã bay biến, thay vào một khuôn mặt uy nghiêm, bễ nghễ.
Gã đại tướng chắp tay thưa:
"Thành chủ, chuyện ở Vân gia đã giải quyết xong. Còn việc ngài an bài người hộ giá thiếu gia phu nhân, bên đó xảy ra việc…"
Nghe ra lời ấp úng của gã, Phương Thuấn nhíu mày, ông ta phất tay hỏi ngay:
"Là chuyện gì?"
Gã đại tướng thưa:
"Khôi Bưu tướng quân không may chết trận, nghe điều tra Mệnh gia chủ gửi đến là do Mệnh Ngọc Tuấn cấu kết cùng Vân Thái Chi tới ám toán thiếu phu nhân gây ra. Cũng may Mệnh gia chủ cùng vài gia lão tới ứng cứu kịp thời, nơi đó mới an toàn. Đồng thời Mệnh Ngọc Tuấn đã bị đại gia lão thanh trừng, giết chết tại chỗ. Ngoại trừ thủ cấp nguyên vẹn, toàn thân đã hư nát do chiến đấu tự bạo. Vân Thái Chi cũng chết, Mệnh gia trên dưới hiện đang nháo nhào cả lên…!"
Phương Thuấn nghe xong híp mắt chau mày, hồi lâu ông ta mới tự thốt:
"Vân Thái Chi chết là chuyện đã rồi, không thể khác được, nhưng cái chết của Khôi Bưu và Mệnh Ngọc Tuấn thì rất đỗi khả nghi. Đặc biệt là Khôi Bưu, trên tay gã có Khốn Linh trận mà ta giao. Không có linh lực, bọn họ làm sao có khả năng động vào chéo áo Khôi Bưu được chứ?!"
Nói rồi Phương Thuấn vung tay, lệnh như chém đinh chặt sắt:
"Truyền lệnh phong tỏa Mệnh gia, một con kiến không để chạy thoát. Đồng thời truyền Tư Đồ tướng cấp tốc tới đó, điều tra cho rõ ngọn ngành cho ta!"
Viên đại tướng nhận lệnh rời đi, Phương Thuấn vẫn không khỏi chau mày.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, nếu ông không phải đích thân ở đây chờ phân phó, thật đã rất muốn tự thân tới đó tra rõ ngọn ngành rồi.
Tiếp đến ông ta cũng lo lắng một điều.
Vận Lam khi xưa còn trên môn, dựa hơi Hoa phong chủ rất nhiều. Không biết nàng ta có quen biết với hai vị trưởng lão nội môn kia hay không?
Nếu thật hai người kia có quen biết, bọn họ chỉ cần mở lời nửa câu. Vậy thì ông và nàng ta còn phải nhức đầu tranh đấu làm cái gì nữa chứ?
Mặt khác Phương Thuấn tuy mạnh, nhưng đoạn đối thoại của Vận Lam và Mệnh Tại Y khi đó ông không nghe thấy. Lúc ấy Vận Lam giống như sắp sửa ra tay đến nơi rồi, rốt cục nàng ta định làm gì?
Phương Thuấn thật rất muốn biết.
Trong gian phòng kín phía sau chính đường, bầu không khí có vẻ quỷ dị.
Mệnh Tại Y đứng giữa đại sảnh, ánh mắt nàng bình phẳng như mặt hồ, nhìn tới kẻ đang ngồi thưởng trà cách đó vài bước.
Sự thể phát sinh chóng mặt thế này, đến nàng cũng khó mà hình dung nổi.
Thanh Tử Dương, kẻ có con mắt chánh pháp, dương danh cái thiện lại có thể thư thái ngồi kia, đối diện với nàng sao?
Với thái độ này, trong lòng Mệnh Tại Y rất rõ ý thức. Nàng trực giác rằng, tất cả mọi việc cùng thân phận của mình, hẳn đối phương đã nhìn thấu ngay từ khi gặp lần đầu.
Không! Nên nói là, trước cả lúc đó rồi mới phải.
Ngay khi hai người bước vào đây, Mệnh Tại Y đã không kìm được ý định, muốn lao lên chém bay đầu ả ta.
Nàng có bí mật động trời, ai lại muốn một kẻ nhìn ra được bí mật ấy nhởn nhơ trước mắt chứ?
Nhưng suy nghĩ áp chế mau chóng nổi lên, đè nén ý định đó trong lòng nàng.
Mệnh Tại Y biết rõ, ra tay giết ả ta không khó, một chém là xong. Nhưng bản thân mình sau đó vài hơi thở, chắc chắn là sẽ tiếp bước ả ta, chết ngay tức thì.
Mệnh Tại Y ngộ ra, ả ta muốn nói chuyện riêng với mình thì thấy, chuyện này không hề đơn giản.
Thanh Tử Dương bộ dáng ung dung thư thả, hồi lâu sau nàng hạ xuống tách trà, trước tiên mở lời:
"Không cần phải căng thẳng như vậy, ta không có ý định phanh phui nó ra, cũng không có ý định hạ sát đạo hữu!"
Mệnh Tại Y mặt lạnh tanh nhìn ả, nàng quyết định rảo bước tới bên cạnh ngồi xuống, bàn tay với lấy chén trà của mình, gạt gạt váng bọt. Cùng một bộ dáng cười nhạt đáp lại:
"Thật không thể không thừa nhận, ngươi chính là đại địch nguy hiểm nhất ta từng đối mặt!"
Dẫu sao thì đã không thể giấu được đối phương, nàng phải chơi bài ngửa, xem xem ý định của ả là gì?
Nói xong Mệnh Tại Y uống lấy một ngụm trà, thưởng thức cái vị đắng đắng nơi đầu lưỡi, hương thanh nồng sốc lên tận óc, khiến nàng híp mắt lim dim….
Nhưng lạ là trà? Trà gì mà lại có mùi thum thủm, kèm theo chút vị là lạ như… phân?
Chẳng để cho Mệnh Tại Y có thời gian phát giác, Thanh Tử Dương cười duyên, nàng khẽ đáp:
"Trà làm thanh tỉnh đầu óc, đạo hữu nên uống nhiều hơn!"
Kế đó không đợi Mệnh Tại Y uống trà, nàng lại nói ra:
"Đúng như đạo hữu suy đoán, tiểu nữ thật biết rõ tất cả. Ngay cả trước khi bản thân ngươi xuất hiện, tiểu nữ thật đã thấu tỏ cả rồi!"
****
Là một nam nhân chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, thế nhưng chỉ vì một vài biến cố mà cậu đã bị vô số cô gái theo đuổi
“Tại sao??? Cô lại trói tôi như vậy?”
“Tại vì anh chỉ thuộc về em mà thôi!” Giọng nói ai đó vang lên
Không chỉ có mình cô ấy, rất nhiều cô gái khác cũng muốn độc chiếm cậu. Từ em gái nuôi, bạn thủa nhỏ, thậm chí cả các tiểu thư...
Thật sự cậu nên làm gì để thoát khỏi họ.