"Ba vị sư đệ sư muội, khi nãy xảy ra chuyện gì?."
Người hỏi là một lão mỹ phụ, thân váy bã trầu, tuổi ngoài sáu mươi. Khuôn mặt bà ta hiện nhiều nếp nhăn, mái tóc dài xõa tung bay, điểm sương bạc trắng.
Tuy rằng dáng vẻ đã cao, nhưng mà khí chất từ bà ta tỏa ra, để cho người xung quanh phải kính ngưỡng.
"Trình sư tỷ, sự tình là…."
Phi Tuyết nhẹ giọng truyền âm, kể lại tình huống khí nãy. Một lát sau, Trình Duyệt Lan trầm ngâm mở lời:
"Nếu đã không thể giữ chân lại hai người kia, vậy thì cũng không nên dây dưa quá làm gì. Sinh mệnh bản thân vẫn đáng quý hơn..."
Sau đó, bà ta lại nói tiếp:
"Về phần Viên gia, bọn họ đã cử người ám toán… điều này chứng tỏ họ đã biết trước việc chúng ta đang tới. Xem ra, e là khi chúng ta tới đó, cũng không bắt được hết đám đầu sỏ…."
Phi Tuyết và Ngọc Hoa âm thầm gật đầu, xem ra đã đánh rắn động cỏ, rò rỉ tin tức mất rồi.
"Sư tỷ nói phải, chúng ta vẫn nên tăng tốc tới đó, kẻo lỡ dở thời cơ thì hơn…."
Phi Tuyết gật đầu phụ họa, tốc độ vụt đi cũng nhanh hơn.
Chỉ có Hàn Phong ở bên là không nói lời nào, hắn có dự cảm chuyện này chẳng đơn giản.
Chẳng qua tình huống đặc thù, khó mà trì hoãn thêm. Hơn nữa, hắn không phải thủ lĩnh chuyến đi lần này.
"Xem chừng, muốn điều tra rõ ràng, giải trừ đi lấn cấn trong lòng thật không dễ...."
Hàn Phong lần này nhận lệnh của môn phái, cùng một số sư huynh muội đồng môn ra ngoài, mục đích chính là diệt Viên gia.
Trước đó có tin ngầm báo Viên gia âm thầm cấu kết ma đạo, nguy hại cho dân chúng quanh vùng.
Thành chủ nơi đó lại không có thực lực tự mình giải quyết, môn phái khi này mới cử người tới vây quét.
"Hàn sư đệ, ngươi có ẩn tình gì sao?."
Trình Duyệt Lan thấy Hàn Phong trầm tĩnh, không có vẻ hứng thú của người lâu ngày mới được ra ngoài.
Hàn Phong thấy bà ta truyền âm hỏi, hắn lắc đầu trả lời:
"Sư đệ không sao, chỉ là đệ thấy có gì khúc mắc, khó mà lý giải…."
Hàn Phong nói ra một số nghi vấn của mình, cũng như lấn cần tromg lòng.
Trình Duyệt Lan nghe xong gật đầu, bà hiểu được tâm trạng cửa những kẻ tân binh như hắn, thế là lại truyền âm khuyên nhủ:
"Lần đầu sư đệ làm loại chuyện này, đương nhiên sẽ có khúc mắc trong lòng. Cái này ta hiểu, chẳng qua sau này ra ngoài nhiều lần, cảm giác ấy sẽ hết thôi. Còn về phần đúng sai thiện ác, môn phái nhất định sẽ không để một người phải chết oan….."
"Cảm tạ lời dạy của sư tỷ!."
Hàn Phong gật đầu, hắn thở ra một hơi. Quả thật cảm giác lấn cấn này, xuất hiện từ khi hắn gặp lão giả Viên Liên.
Ông ta liên tục kêu hiểu nhầm, điều này làm cho Hàn Phong rất muốn biết lý do.
Trước đó, hắn luôn nghĩ chuyến đi lần này chỉ cần nghe lệnh hành sự. Sau đó trở về môn phái, nhận lấy phần thưởng là xong.
Nhưng sau khi cảm nhận được thực tế khác xa suy tính, hắn lại ngộ ra rằng.Nếu bọn họ bị oan, hắn lại cố chấp nghe lệnh hành sự như bao người khác.
Vậy chuyện này là tốt hay xấu, nghe hay không nghe, phải làm thế nào đây….
Cũng trong lúc ấy, cách bọn họ vài chục dặm. Bên cạnh một suối nước, sơn cảnh hữu tình, chim hót líu lo, quạ kêu thành đàn.
Trên tảng đá nhỏ, một thân ảnh lão giả ngồi đó. Bộ dáng chật vật này đúng là Viên Liên, lão ta đang vận pháp hồi phục linh lực.
Lát sau, lão cảm thấy thương thế không tiến triển là bao, chỉ đành đứng dậy thở dài một hơi….
Trước đó lão ta mang theo ẩn tình oan ức của Viên gia, nhằm hướng Tru Thiên Môn mà tới kêu oan.
Chỉ là sau khi trên đường gặp phải ba người Hàn Phong, lúc ấy Phi Tuyết biết lão là người Viên gia liền không nói hai lời, lập tức tấn công.
Sau đó thật may có người tới cứu, lão nghe theo người nọ chạy đi, cục diện mới thành ra như vậy.
Hiện tại người vừa cứu lão là ai, Viên Liên cũng không biết. Nhưng lão tin tưởng, kẻ này là người tốt.
Bởi vì không có người nọ, có lẽ lão đã chết trong tay ba tên ác nhân kia rồi.
Theo đó, lão mà chết, oan này cũng tan biến, thiên hạ sẽ không ai biết rõ.
Chỉ là người nọ tới cứu, ông ta nói có cách giúp thật sao. Lúc ấy tình hình nguy nan, khó mà nghĩ nhiều. Khi này Viên Liên nhận ra một điểm lạ, gã vì sao lại biết mục đích của ông là muốn cầu cứu kêu oan?
Viên Liên vừa nghĩ tới đây, một bóng người từ đằng xa phi thân tới trước mặt lão ta, đây đúng là gã hắc y.
"Đa tạ đạo hữu khi nãy đã tương trợ, Viên Liên ở đây xin cảm tạ lần nữa!."
Mặc dù có điều kì quặc, nhưng dù sao người ta cũng ra tay tương trợ một lần, cảm ơn là phải có.
Chỉ là Viên lão vừa cúi người chắp tay cảm tạ, nhưng lão đâu biết là người đến chỉ chờ có vậy. Gã hắc y tung một quái trảo, nhằm tới đầu Viên lão mà chộp lấy.
Tới khi Viên lão cảm thấy gió lạnh bên tai, không ổn nhìn lên thì đã quá muộn.
Trảo này túm chặt lấy đầu Viên Liên, sau ấy hấp lực tuôn ra, làm cho khuôn mặt lão ta vặn vẹo.
Gã hắc y vừa túm được liền giở ra thủ pháp sưu hồn kiểm phách, sau khi tra xét, ông ta đã biết được tất cả. Lúc này giá trị con cờ đã hết, ông ta theo tay truyền vào đầu lão một luồng linh lực.
Linh lực bàng bạc chảy vào, ầm ầm phá hủy thần hồn não hải. Chẳng mấy hơi thở, đầu của Viên Liên đã nổ tung ra ngàn mảnh.
Thân thể lão ta rơi xuống, trong khi bàn tay gã hắc y lại nắm lấy một hư ảnh.
Hư ảnh này chính là hồn phách của Viên Liên, bị gã lôi ra từ trong cơ thể.
Lúc này, hồn phách lão ta cực kì ảm đạm, không còn sức lực phản kháng.
"Hừ… Viên Kiệt, trù tính cuối cùng này của ngươi lại trở thành việc tốt cho ta… ha ha ha."
Theo sau tiếng cười, ông ta lạnh nhạt siết chặt nắm tay. Hồn phách của Viên Liên theo đòa vỡ tan, hóa thành ngàn vạn mảnh nhỏ, tiêu tán...
Thì ra, mọi chuyện đều do gã hắc y thao túng phía sau.
Một màn chạy tới cứu người của gã, đã khiến cho cục diện thay đổi, làm cho đôi bên hiểu lầm.
Kết quả Viên Liên chưa kịp thổ lộ chân tướng, lão đã chết mất xác. Còn đám người Hàn Phong không rõ tình huống, lại ngỡ Viên gia chặn đường mai phục.
Quảng Hà Thành….
Thời gian lúc này đã trôi qua hai ngày, sau khi Quảng Hà thành được rà soát một lần nữa, không có phát hiện gì thêm. Bấy giờ Phương thuấn mới bố cáo thiên hạ, rằng ma đạo đã bị tiêu trừ.
Thông cáo ban ra, mọi tình huống đều đã làm rõ ràng. Mộ Thần bởi vì đi đầu chống địch, vì nguy hại của dân chúng mà đồng quy vu tận cùng với hung thủ.
Sau cùng gã được truy phong anh hùng, cả thành để tang ba ngày.
Về phần hung thủ, gã chính là Vũ Kiệt, một ma đạo ẩn tàng nhặt được truyền thừa.
Nguyên nhân gã giết Tề Thanh, tất cả là vì ân oán cá nhân. Thật may, nếu không có người nhìn thấy, hẳn là đã không phát hiện ra được tên ma đạo ẩn náu tại đây rồi.
Tiếp đến là Mệnh gia, bởi vì có tiếng xấu chấp chứa ma đạo, Mệnh Tiêu Tai đã phải đứng ra đền bù tổn thất.
Ông ta cắn răng đền bù phí tổn cho Tề gia, lại phải nộp phạt cho phủ thành một khoản kha khá.
Đối với người ngoài nhìn vào, Mệnh gia đúng là nuôi ong tay áo, họa vô đơn chí.
Nhưng với người trong cuộc mà nói, đây đã là hình phạt nhẹ nhất rồi. May mắn nhất là Vận Lam cũng bị kéo xuống nước, bằng không cái giá đâu chỉ có như vậy.
Sau cùng, tình huống bên phía Vận gia được làm rõ, tất cả do hung thủ đã chết, con thú của gã đi lạc mà thôi.
Cũng từ đây, sau một ngày điều tra, Vận Lam được phục hồi chức vị.
Chẳng qua một số kẻ trong cuộc đều rõ ràng thêm lần nữa, đây đều là thành quả hiệp định ngầm giữa nàng ta và Phương Thuấn mà thôi.
Hai ngày sau truy điệu kết thúc, nhóm người Phi Uyển và Sư Hùng đem theo xác Mộ Thần, lẳng lặng hồi môn.
Sự tình hết thảy đã được mọi người thống nhất lời khai, báo cáo không hề sai lệch là mấy. Chỉ là, vẫn còn một tin khác, để cho hai người đem về.
Đấy là trước đó theo suy tính của Phương Thuấn và Vận Lam, tình huống Vũ Kiệt nhặt được truyền thừa rất khó xảy ra.
Đây chỉ là cái cớ dẹp yên dư luận, muốn để vụ án chìm xuống mà thôi.
Thực tế, truyền thừa ma đạo đâu có đơn giản dễ lấy, nhất là trước đó hai người suy đoán một vài manh mối có hơi không hợp lý.
Từ những phán đoán này, rất có thể Vũ Kiệt không có truyền thừa, mà là được kẻ khác đứng sau dạy dỗ.
Cuối cùng hai người đi tới một kết luận, nơi Vũ Kiệt táng thân lại rất gần với nơi mà lúc trước Tử Đào Nhân từng xuất hiện.
Ông ta tuy rằng trên danh nghĩa là tán tu, nhưng cũng có lời đồn đã theo phe ma đạo từ lâu.
Khi ấy, việc ông ta có mặt ở nơi đó, hai người còn nghĩ là vì đệ tử của ông ta bị yêu thú giết.
Sau này gặp ba người Phi Uyển, biết được sự tình ma đạo ẩn tàng quanh vùng này từ lâu. Hai người thầm suy đoán, rất có thể Vũ Kiệt chính là đệ tử ngầm của Tử Đào Nhân để lại.
Nếu chuyện này là thật, vậy thì ông ta đang suy tính, mục đích điều gì?
Phương Thuấn và Vận Lam không biết, nhưng hai người mang theo cả sự tình này, viết báo cáo đưa cho Phi Uyển gửi về trên môn.
Sau cùng sự tình ma đạo cũng từ đây khép lại, theo đó tranh đấu của hai phe dần dà lắng xuống.
Lúc này tại Mệnh gia, trong một gian mất thất nhỏ, Mệnh Tiêu Tai đang trầm ngâm suy tính.
Đầu tiên, Mệnh Tiêu Tai nghĩ đến chiến lực của Mệnh Tại Y, nó thể hiện vượt qua những gì ông dự đoán.
Thì ra, kẻ tới thăm dò chiến lực của Mệnh Tại Y, đúng là do ông bố trí. Từ đây cũng dễ hiểu lý do, vì đâu mà Mệnh Tại Y giao chiến mãi hồi lâu, một số kẻ mới kịp chạy đến.
Chẳng qua….
"Con bé có thể biết trước tình huống, mai phục lại kẻ địch. Hơn nữa lấy tu vi tầng ba, đánh cho tầng năm thất điên bát đảo, chạy như chó mất nhà!"
Tình huống đánh bại Thủy Nhược khi nọ, ông chỉ nghĩ rằng do nó chủ quan, chưa biết Mệnh Tại Y đã là tu giả.
Nhưng sự thật hiện tại đã chứng minh, con bé thật có thiên phú chiến đấu.
"Tiếc là…"
Nghĩ tới đây, ông lại nghi hoặc một chuyện. Người bên ngoài đều biết, Mệnh Tại Y âm thầm tu luyện là do ông đứng sau sắp đặt.
Nhưng thực tế là người khác dạy nó, hơn nữa tình huống con bé không mở ra linh căn sớm, đây là do có kẻ đứng sau ám toán.
Điều này khiến cho ông thắc mắc một điểm, nếu như không có kẻ ám toán, vậy thì tư chất linh căn của nó là thuộc loại nào.
Tuy rằng nó đã quá tuổi tu hành, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Nhưng ở trong gia tộc này, đây vẫn là thứ quan trọng cần để ý.
Rất rõ ràng, tài năng cao tới đâu thì phúc lợi sẽ nhận được nhiều tới đó!
Sẽ không ai đi bồi dưỡng một kẻ phế vật, mà hắn lại có tâm lý ích kỷ, đối nghịch bao giờ.
Nói chung nước lên thì thuyền lên, Mệnh Tại Y càng giỏi, địa vị của ông trong tộc sẽ càng vững chắc.
….