Không mất mạng thì cũng đi đày.
Đừng nhìn quan hệ hôn ước hai nhà đi lên thì bọn họ sẽ bỏ qua, Vận Lam sẽ không vì Mệnh Thủy Nhược và Vận Kinh Hồng mà bỏ đi cơ hội diệt trừ ông.
Bởi lẽ Mệnh Tiêu Tai thất thế, khi ấy nhị đệ Mệnh Gia Thân của ông đang theo phe nàng ta, ắt sẽ đứng lên tranh quyền.
Mà bên phía Phương Thuấn cũng vậy, Mệnh Tiêu Tai xuống dốc càng nhanh, quyền lực sẽ rơi vào tay Mệnh Vô Ưu và con trai của lão càng sớm.
Đây mới chính là nguyên nhân lão ta tuy biết bị ông lừa nhưng lại không chịu hủy hôn ước, lại còn để Phương Thái tới ở rể.
Nhìn hướng nào thì sự việc Mệnh Tuấn Ngọc này rất nghiêm trọng, chuyện của gã sẽ kéo theo vô số gia lão Mệnh gia chôn cùng. Những gia lão trung thành này phải hạ bệ, thì mới có cơ hội cho kẻ khác dần nắm quyền thao túng Mệnh gia.
Nhưng nếu giúp Mệnh Ngọc Tuấn giết Khôi Bưu, gã khác nào không tội thành có tội.
Khôi Bưu chống đỡ mỏi tay, mắt thấy Mệnh Tiêu Tai vẫn chưa có hành động. Gã là người tính nóng như lửa, chẳng nghĩ nhiều mà thét lớn:
"Mệnh Tiêu Tai ông giỏi lắm, dám một nhà cùng phe âm mưu giết người bịt đầu mối. Phen này ta bẩm cáo thành phủ, xử tử toàn gia các ngươi!"
Khôi Bưu thét lớn vung lên song phủ chém lấy loạn xạ, từng làn kình khí bức người từ hai thanh xuất ra khiến cho Mệnh Ngọc Tuấn nhất thời khó mà đến gần.
Mệnh Tiêu Tai nghe mà giật mình, ông ta đang muốn xuất thủ chứng minh, nào ngờ nghe thấy Mệnh Ngọc Tuấn dụng thủ pháp truyền âm:
"Gia chủ đại huynh, ngươi chớ nên vọng động bừa bãi. Để ta cho ngươi biết một tin vui, thật ra công pháp ma đạo này ta đã theo lời Vân Thái Chi truyền dạy lại cho một số đệ tử trong tộc rồi. Ha ha… gần một phần ba tộc nhân luyện ma công, dù ngươi có minh oan thế nào thì cũng không nổi đâu. Hắc hắc…. Không tin, gia huynh cứ thử ra tay với ta xem!"
Mệnh Tiêu Tai chôn chân tại chỗ, gân xanh đã nổi đầy mặt.
Gần một phần ba? Như thế này thì bảo ông chứng minh thế nào đây?
Mệnh Tiêu Tai không phải loại dễ tin người, nhưng ông ta vừa ăn đủ đòn đau từ phía Vân Thái Chi. Giờ nghe tới tên bà ta chủ mưu, khiến lòng ông ta nặng nề, không dám không tin.
Bất chợt ánh mắt Mệnh Tiêu Tai híp lại, ông ta đã có quyết định của mình, liền hướng Khôi Bưu thét lớn:
"Khôi tướng quân, tên Mệnh Ngọc Tuấn này làm sai trái nhiều lần, vốn đã bị các gia lão ta phế bỏ khỏi gia phả, không phải người Mệnh gia từ lâu. Nay gã ôm hận mà buông lời sàm ngôn, thật là khó lòng tha thứ. Tướng quân ngài hãy lui qua một bên tiện gọi thêm người đến, chúng ta cùng nhau trấn trụ tên này!"
Nói xong Mệnh Tiêu Tai vung người vọt đến.
Tuy là linh lực bị phong bế, nhưng thủ pháp ông ta vẫn vững vàng, linh hoạt phi thường.
Chỉ mới và ba động tác, ông ta đã tiếp cận tới chỗ Mệnh Ngọc Tuấn. Một thế chim sẻ vồ mồi, hai tay hóa thành cự quạt, đánh cho gã lảo đảo về sau.
Mệnh Ngọc Tuấn thấy lời uy hiếp không thành, gã rít lên:
"Mệnh Tiêu Tai, ngươi dám…. Vậy ngươi cứ chờ chôn xác cùng đám tộc nhân ngu xuẩn kia đi!"
Lời chưa hết câu, Mệnh Ngọc Tuân tung ra hai đạo cự thủ. Tiếng xé gió vun vút lao qua, một đường xe toang vạt áo Mệnh Tiêu Tai, khiến ông ta chật vật lui về.
Vừa lui về sau, Mệnh Tiêu Tai đã hướng Khôi Bưu khó khăn đáp:
"Khôi tướng quân, ma khí của gã không sợ pháp trận của ngài, mà ta thì không thể sử dụng linh lực. Chúng ta nhất định phải toàn tâm phối hợp, mới mong giết được gã!"
Khôi Bưu thấy Mệnh Tiêu Tai đã về phe mình, lại thấy hai người chiến đấu không giả, đều là tử chiêu muốn lấy mạng phối phương, gã liền tin ngay là thật.
Nay nghe được lời ông ta không khỏi minh, vội đáp:
"Hay lắm Mệnh gia chủ, ngươi cố cầm chân gã để ta phát phù gọi thêm viện binh!"
Thấy Mệnh Tiêu Tai gật đầu, Khôi Bưu mừng rỡ nhường chỗ thối lui, lòng đã yên tâm mười phần.
Nhưng vạn lần chẳng ngờ, ngay khi Mệnh Tiêu Tai lướt ngang qua người gã, thế mà một tay tung lấy cự quyền, nhằm thẳng vết thương nơi ngực gã bồi thêm.
Rắc một tiếng giòn vang, một quyền của Mệnh Tiêu Tai chấn vỡ xương ngực Khôi Bưu, thuận thế đâm thẳng vào tim gã, mang theo huyết nhục bắn ra sau người.
"Ngươi… ngươi…!"
Khôi Bưu gục xuống, ánh mắt gã trợn trắng, xen lẫn tức giận và sợ hãi. Gã thốt ra hai từ rồi vô lực tắt thở…
Nhanh như chớp, Mệnh Tiêu Tai cướp lấy lệnh bài của gã, một mặt hướng về Mệnh Tuấn Ngọc âm trầm nhìn tới.
Mệnh Tuấn Ngọc lóe tia kinh ngạc, rất nhanh khôi phục bộ dáng mà cười rằng:
"Gia chủ đại ca, không ngờ ngươi ra tay rất dứt khoát, khiến cho tam đệ kính phục, không hổ danh người đứng đầu!"
"Câm miệng, nói… ngươi có biết bản thân luyện ma đạo công pháp, chuyện này sẽ có bao nhiêu tộc nhân liên lụy vì ngươi mất mạng hay không? Còn dám nói dối ta?"
Mệnh Tiêu Tai khó giữ bình tĩnh, ông ta gân giọng thét lớn. Tiếng thét mười phần hung uy, khiến cho Mệnh Tuấn Ngọc giật mình lùi lại.
Mệnh Tiêu Tai rất hồ nghi, chuyện lần trước hai nhà phủ thành đã tới kiểm tra từng người xem có phải còn tồn tại ma đạo ẩn tàng. Kết quả chỉ phát hiện một mình Mệnh Vô Ưu, lại thuận thế cho nàng ta bước ra ánh sáng tu giả.
Nhưng mà ông ta không dám không tin, thời gian tới giờ đã qua một khoảng, ai biết chuyện gì phát sinh.
Hiểu ra đại ý, Mệnh Ngọc Tuấn cười ha hả, đáp:
"Đại ca, ngươi không cần thăm dò. Những gì ta nói đều là thật, không tin lát nữa có thể gọi vài tên đến tùy ý kiểm tra!"
Mệnh Ngọc Tuấn hăng hắc trả lời.
Về phần nghi hoặc của Mệnh Tiêu Tai, gã giải thích rất đơn giản.
Đúng là sau khi kết thúc lần rà soát ma đạo đó, Vân Thái Chi mới khéo léo đưa công pháp tới cho gã cùng chúng tộc nhân học luyện.
Cho nên thời gian rất ngắn, Mệnh Ngọc Tuấn mới chưa có đột phá gì nhiều, chiến lực không đủ cùng Khôi Bưu phân đấu.
"Khốn kiếp…. lại là con tiện nhân họ Vân kia, không… không có khả năng..!"
Mệnh Tiêu Tai là kẻ thông minh, rất nhanh liền nhận ra nguyên do. Ông ta rít từng lời qua kẽ răng:
"Ngươi có biết ả ta hận Mệnh gia chúng ta thấu xương, những kẻ bị ả tính kế không một ai có kết cục tốt…!"
Đến giờ này khi nghĩ đến Vân Thái Chi, Mệnh Tiêu Tai chỉ hận không sớm ra tay.
Một chút lòng trắc ẩn khi xưa của ông ta, hiện tại cái giá phải trả lớn tới biết bao.
Thì ra, Vân Thái Chi không chỉ muốn giết ông, mà bà ta còn muốn hủy hoại cả Mệnh gia, tàn nhẫn hơn cách mà ông ta từng làm với Vân gia của bà.
Mệnh Ngọc Tuấn cười hăng hắc đáp:
"Ha ha, trên đời này chỉ có phân chim và rác rưởi là hai thứ miễn phí mà thôi. Một khi ta đã đi con đường này, đương nhiên là biết cái giá phải trả. Đại ca, sao ngươi lại không thể nghĩ rằng bà ta lợi dụng ta, nhưng cũng là ta lợi dụng ả chứ? Hắc hắc!"
Bất chợt gã âm hiểm nói tiếp:
"Ta biết ngươi theo phe Phương Thuấn, gốc rễ rất lớn, muốn đả bại là không thể nào. Còn có nhị ca Mệnh Gia Thân, gã ta cũng đã âm thầm theo phe Vận gia cả rồi, ta đương nhiên không thể bằng. Ta không có phe phái hỗ trợ, không thân không thích. Muốn trở lên mạnh hơn, ta phải lợi dụng hết những kẻ đối đầu với các ngươi. Vân Thái Chi hay là Mệnh Gia Thân, chẳng qua chỉ vậy mà thôi!"
"Ngươi điên rồi, luyện công pháp ma đạo. Dù ngươi có thắng được chăng nữa, vẫn là đường chết mà thôi!"
Mệnh Tiêu Tai tức giận mắng lớn. Một kẻ thất bại muốn làm liều, chính là một kẻ ngu ngốc mù quáng.
"Hừ hừ… thật ra Mệnh gia đối với ta chẳng là gì cả, chỉ có thực lực mới là đáng giá thôi. Chẳng phải năm xưa ngươi cũng như thế à? Chẳng qua khi ấy… ta không có được may mắn như ngươi. Ha ha!"
Theo thực lực càng tăng, Mệnh Ngọc Tuấn càng nhận ra chỉ có cảnh giới càng cao mới là thứ duy nhất giúp gã thăng tiến.
Cái gọi là tình thân, gia đình hay bằng hữu cũng chỉ là phù phiếm. Ai rồi cũng có phải lo cho bản thân trước, chẳng ai lo cho người khác được mãi.
Gặp chuyện, bản thân ta mới chính là kẻ phải tự cứu lấy chính mình, không ai có thể thay thế được.
Ở một môi trường không có tình thân, tình cảm tồn tại, Mệnh Ngọc Tuấn đã trở lên chai sạn, triết lý của ma đạo thấm nhuần tim gã.
Đối với gã, toàn bộ Mệnh gia không đáng một xu, chết hết bây giờ cũng chả sao. Chỉ cần gã có đủ thực lực tranh lợi, sau này lấy thêm trăm thê ngàn thiếp, lúc ấy còn sợ thiếu huyết mạch sao?
"Biện minh, mù quáng, ngu ngốc, hết thuốc chữa!"
Mệnh Tiêu Tai chết trân, ông ta chỉ có thể thốt lên mấy từ. Ít nhất năm xưa tranh đoạt quyền lực, ông ta vẫn vì lợi ích của gia tộc mà thu tay mấy phần.
"Hắc hắc… Đại ca, ngươi nói gì cũng vô dụng. Hiện tại ngươi định làm thế nào đây? Đừng nói là vừa giảng đạo lý tình thân cho ta xong, thì giờ lại muốn bắt giết ta đem đi nộp cho Phương Thuấn lĩnh thưởng đấy nhé? Thú vị thú vị… hắc hắc…!"
Mệnh Tuấn Ngọc cười dài châm biếm, dường như rất thích thú nhìn Mệnh Tiêu Tai. Tiếp đến lại nói:
"Hoặc là nói ta hiện giờ rời đi, nơi này đại ca chịu khó dọn dẹp một chút. Chuyện ta luyện ma đạo chẳng ai biết, chuyện Khôi Bưu chết đại ca ngươi cũng không biết. Tùy tiện đổ tội cho một gia lão nào đó là xong, ai cũng đều vui vẻ. Ta có thể hứa với huynh, sau này đường ai nấy đi, nước sông không chạm nước giếng!"
Mệnh Tiêu Tai tức điên, gân xanh nổi đầy mặt.
Ông ta giết Khôi Bưu là vì ai chứ? nhưng tha cho Mệnh Ngọc Tuấn thì không thể nào.
Gã sẽ uy hiế.p, tống tiền ông bất cứ khi nào.
Nhưng mà giết gã lại hơi không nắm chắc, ông vốn không biết gã đã tu ma công đến thủ đoạn nào rồi.
Mệnh Tiêu Tai có chút tiếc hận, nhất thời rối trí suy nghĩ không kỹ đã vội giết Khôi Bưu quá sớm. Nếu biết trước tâm tư của gã như thế, ông cùng Khôi Bưu liên thủ giết gã trước tiên thì mới phải…
Đang lúc thâm trầm, một âm thanh ồm ồm vang lên:
"Gia chủ, việc này vẫn là để lão phu ra tay thì ổn thỏa!"
*****
Là một nam nhân chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, thế nhưng chỉ vì một vài biến cố mà cậu đã bị vô số cô gái theo đuổi
“Tại sao??? Cô lại trói tôi như vậy?”
“Tại vì anh chỉ thuộc về em mà thôi!” Giọng nói ai đó vang lên
Không chỉ có mình cô ấy, rất nhiều cô gái khác cũng muốn độc chiếm cậu. Từ em gái nuôi, bạn thủa nhỏ, thậm chí cả các tiểu thư...
Thật sự cậu nên làm gì để thoát khỏi họ.